Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Mãi mà không đợi được câu trả lời, Tô Ý Nhiên nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn, cứ cảm thấy biểu tình của hắn kỳ quái: "Anh Đình?"

Cố Uyên Đình nhìn cậu, kích động đến độ tay chân cũng không biết đặt ở đâu. Hắn miễn cưỡng trấn định, vẫn lắp bắp: "Anh, anh anh anh chúng ta ngày kia lên đường đi, thế nào?"

Tô Ý Nhiên: "?" Làm, làm sao còn nói lắp cơ chứ?

Cậu thấy anh Đình kích động luống cuống mà buồn cười, chỉ đồng ý đi chơi mà đã làm hắn kích động như thế sao?

Cậu nghĩ đến trước đó anh Đình bị trầm cảm, lại đau lòng. Cậu tiến lên ôm lấy Cố Uyên Đình, dịu dàng hôn hắn một cái: "Vâng, ba ngày sau xuất phát, chỉ hai chúng ta." Cậu nở nụ cười với hắn.

Nghĩ đến hắn bị trầm cảm sau sinh, tuy được chữa trị hiện tại đã khỏe hơn, thế nhưng cậu không thể xem thường. Cậu nghĩ mình sẽ đối tốt với anh Đình hơn chút, quan tâm hắn càng nhiều hơn mới được.

Cố Uyên Đình nhìn Nhiên Nhiên cười với hắn, lòng mềm nhũn. Hắn hôn lúm đồng tiền nhỏ bên má phải cậu một cái, lại hôn đôi môi mềm mại: "Chúng ta đi ăn cơm nhé?"

Hai người xuống nhà ăn cơm, Cố Uyên Đình nói chuyện họ dự định ra nước ngoài chơi mấy ngày với mẹ Tô. Mẹ Tô không có ý kiến, còn bảo đảm: "Chuyện trong nhà các con cứ yên tâm đi, có mẹ đây, các con cứ đi chơi đi."

Ăn cơm tối xong, cả nhà xem tivi nói chuyện, chuông cửa chợt vang lên. Tô Ý Nhiên thấy lạ, đã giờ này rồi mà còn ai đến nhà? Lúc trước không thấy ai nói đến.

Tô Ý Nhiên đang định đi mở cửa, Cố Uyên Đình đã đứng lên: "Anh đi."

Một lát sau, cậu thấy hắn quay vào, phía sau không có ai, hắn lại cầm một cái hộp nhỏ màu đen trong tay.

Tô Ý Nhiên đoán được là có người đến đem hộp, tò mò hỏi hắn: "Đây là gì thế?"

Tay cầm hộp của Cố Uyên Đình cứng lại, hắn như không có chuyện gì xảy ra: "Trợ lý đem ít văn kiện đến."

Tô Ý Nhiên chỉ thuận miệng hỏi, cũng không để ý. Cố Uyên Đình thở phào một hơi: "Anh vào phòng xử lý công việc, em xem tivi đi."

Tô Ý Nhiên gật đầu: "Vâng, anh đi đi."

Cậu thấy anh Đình cầm cái hộp lên tầng, ngẫm nghĩ, không xem tivi tiếp mà vào bếp gọt vỏ mấy quả xoài để làm salad xoài, làm xong mới ép một cốc nước trái cây.

Cậu bưng một phần salad cho mẹ Tô và cô bảo mẫu trong phòng khách, sau đó bưng một đĩa salad còn lại và nước trái cây cho anh Đình trên tầng.

Cố Uyên Đình mang hộp vào phòng để sang một bên, đầu tiên là mở máy tính ra xem kỹ hình 3D đã vẽ xong.

Xem một lúc, hắn mở khóa hộp, bên trong có mấy cái hộp nhung đen nhỏ và mấy cái công cụ để phóng to, kiểm định.

Hắn cầm một cái hộp nhỏ trong đó lên, mở ra xem, đang định lấy đồ bên trong ra, đột nhiên có tiếng gõ cửa, giọng Nhiên Nhiên vang lên ở ngoài, sau đó cửa bị đẩy ra. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tô Ý Nhiên bưng salad và nước trái cây vào, vừa đẩy cửa ra đi vào đã thấy anh Đình nhanh chóng ném thứ gì đó lên bàn, phát ra một tiếng "bộp".

Cố Uyên Đình nhìn Nhiên Nhiên, giọng hơi căng thẳng: "Sao em lên?" Vừa nói chuyện, hắn vừa đưa tay, ra vẻ lơ đãng khép nắp hộp lại.

Tô Ý Nhiên bưng salad và nước trái cây đi vào, đặt trên bàn: "Làm salad xoài, anh ăn thử xem, có cả nước trái cây vừa ép." Cậu liếc mắt nhìn cái hộp kia, lòng có chút nghi hoặc, nhưng không quá để ý.

Lòng Cố Uyên Đình ngọt ngào, hắn ăn một miếng salad xoài: "Ngon lắm." Hắn lại uống một ngụm nước trái cây, "Uống ngon."

Tô Ý Nhiên cười xoa đầu anh Đình, tầm mắt quét đến màn hình máy tính, ngẩn ra: "Đây là phần mềm thiết kế ạ?"

Cố Uyên Đình căng thẳng, vừa nãy hắn vội vàng chỉ tắt ảnh 3D, thế nhưng chưa kịp thoát phần mềm: "Đúng, công ty muốn đầu tư thiết kế."

Tô Ý Nhiên "Ồ" một tiếng, không hiểu chuyện đầu tư nên không hỏi nhiều: "Không quấy rầy anh làm việc nữa, em xuống nhà trước đây."

Cố Uyên Đình nhìn cậu đi rồi mới thở phào. Hắn cúi đầu nhìn salad xoài và nước trái cây mà cậu bưng tới, lòng cảm thấy ngọt ngào. Hắn ăn hết salad, nước trái cây cũng uống hết mới làm chuyện của mình.

Hắn lại mở bản thiết kế 3D ra. Đây là một bản thiết kế nhẫn kim cương, là tự tay hắn thiết kế trên giấy, vẽ, rồi chế tác trong máy tính.

Khoảng thời gian này mỗi lần hắn vào phòng sách trước khi xử lý công việc đều phải cẩn thận xem tấm ảnh 3D này, cảm thấy vui vẻ, bình yên và mong đợi.

Cố Uyên Đình lại mở hộp ra, trong mỗi một hộp nhung đen có từng viên kim cương lấp lánh.

Cố Uyên Đình nghĩ đến ngón tay trái của Nhiên Nhiên vẫn luôn đeo nhẫn kim cương của... nguyên chủ.

Từ rất lâu trước đó hắn đã lên kế hoạch phải đổi cái nhẫn xoàng đó.

Hắn phải đổi thành cái nhẫn kết hôn thật sự thuộc về hắn và Nhiên Nhiên.

Vốn hắn muốn tự tay làm từ chọn đá kim cương đến thiết kế kim cương, mài giũa, gia công đánh bóng, thế nhưng... thực tế làm thử hắn phát hiện mình nghĩ quá nhiều.

Cố Uyên Đình không muốn nghĩ lại thành phẩm đánh bóng cuối cùng...

Cuối cùng, hắn chỉ đành chọn đá kim cương, chỉ thiết kế kim cương, mài giũa, đánh bóng vân vân đều giao cho người chuyên nghiệp, trong cái hộp này là kim cương thành phẩm. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Không thể tự tay chế tác kim cương trên nhẫn kết hôn, Cố Uyên Đình đề thấp yêu cầu, tự chế tác nhẫn kết hôn, từ thiết kế nhẫn, tạo hình, khảm kim cương đến đánh bóng đều phải tự mình hoàn thành.

Ban ngày hôm nay hắn đi chế tác nhẫn kết hôn, trước đó đã thất bại mấy chục lần, ngày hôm nay lại thất bại mấy lần, cuối cùng mới thành công.

Liên quan đến nhẫn kết hôn, hắn vẫn giấu Nhiên Nhiên len lén làm. Hắn sợ lộ ra sơ hở làm cậu nghi ngờ thân phận của mình.

Cố Uyên Đình cầm kính phóng đại kim cương, kính kiểm định kim cương để kiểm tra từng viên một.

Hắn đã chọn được kim cương, muốn đích thân kiểm tra từng viên kim cương trên nhẫn.

Cố Uyên Đình dành ra thời gian một buổi tối, tỉ mỉ chọn lựa ra chín viên. Còn ba ngày, mỗi ngày hắn đều phải đi ra ngoài chế tác nhẫn kết hôn, cơ hồ cả ngày đều ngâm mình ở nhà xưởng.

Nhưng sau khi chế tác xong còn lại khảm kim cương, đánh bóng nhẫn kim cương đối với hắn đều khá đơn giản. Đến ngày thứ ba, cuối cùng hắn làm xong nhẫn cho Nhiên Nhiên.

Về phần nhẫn kết hôn của hắn, hắn giao cho sư phụ trong xưởng làm, đã xong trước cả hắn.

Ngày mai là ngày họ xuất phát đến hải đảo.

Cố Uyên Đình áng chừng nhẫn kết hôn của hắn và Nhiên Nhiên, về đến nhà, cậu đang ở trong phòng ngủ thu dọn hành lý, thấy hắn quay về, nói: "Anh vào xem xem còn cái gì phải mang đi không?"

Cậu loanh quanh trong phòng, tìm trái tìm phải: "Em cứ cảm thấy quên cầm cái gì đó, nhưng lại không nhớ ra được là cái gì."

Cố Uyên Đình nhìn Nhiên Nhiên của mình, sờ cái nhẫn kết hôn trong túi, lồng ngực hắn kích động chập trùng một cái, không nhịn được nhanh chân tiến lên ôm chặt lấy cậu.

Hắn không muốn đi tìm đồ gì, nâng cằm Nhiên Nhiên lên cúi đầu hôn môi cậu, kích động không thôi.

Tô Ý Nhiên bị anh Đình kích động hôn làm cho vừa thoải mái vừa không chịu được, cậu cũng không rảnh nghĩ quên mất gì, tập trung đáp lại nụ hôn của hắn.

Vừa hôn xong, Cố Uyên Đình khó nén tâm trạng kích động, hắn nhìn Nhiên Nhiên trong lòng, không kìm lòng nổi hôn môi cậu một cái: "Nhiên Nhiên, chúng ta..." Sắp kết hôn rồi.

Kết hôn, kết hôn.

Tô Ý Nhiên nhìn chằm chằm đôi môi anh Đình, như thể bị mê hoặc, cũng hôn hắn một cái, nghe hắn nói thế, phát ra một tiếng "Hả?" bằng giọng mũi như là hỏi.

Cố Uyên Đình không thể nói lời thật. Hắn cố nén sự kích động, nuốt lời chưa nói hết lại, cúi đầu dịu dàng triền miên hôn môi cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hắn sắp tổ chức lễ cưới duy nhất của họ với Nhiên nhiên.

Họ sắp kết hôn rồi.

Hắn và Nhiên Nhiên, kết hôn.

Ngày hôm sau.

Mãi cho đến khi ngồi lên xe, trên đường đi đến sân bay, Tô Ý Nhiên mới chợt nhớ ra cậu quên mang cái gì.

"Quên mang hộp thuốc rồi!" Cậu nhìn Cố Uyên Đình mà ảo não, sáng sớm hôm qua cậu vẫn nghĩ phải mang hộp thuốc đi, chuyện lớn như vậy cuối cùng sao lại không nhớ ra được chứ?

Trước đây cậu và anh Đình đi ra ngoài du lịch đều mang theo một hộp thuốc nhỏ để phòng, mà sao lần này lại quên mất chứ.

"Không sao." Cố Uyên Đình xoa đầu cậu, "Bên kia có đủ, đừng lo."

Tô Ý Nhiên nghe anh Đình nói vậy mới yên tâm: "Vậy thì tốt."

Đây là lần đầu tiên cậu ngồi máy bay tư nhân, sau khi đăng ký, cậu tò mò đi dạo trong máy bay, phát hiện giống như một căn nhà cao cấp vậy, phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ, phòng bếp, thậm chí là phòng giải trí, không thiếu gì cả.

Tô Ý Nhiên ấn một cái điều khiển từ xa, thấy vách tường mở sang hai bên, màn hình xem phim chiếm trọn cả bức tường, rất có cảm giác công nghệ cao.

Cố Uyên Đình thấy cậu hứng thú, hỏi cậu: "Nhiên Nhiên, thích không?"

Tô Ý Nhiên gật đầu: "Em thích." Cậu cảm thấy rất thú vị, cũng rất mới mẻ.

Nhiên Nhiên thích máy bay. Cố Uyên Đình gật gật đầu, hắn biết.

Bay thẳng đến hải đảo ở nước Y mất mười một tiếng. Ban đầu Tô Ý Nhiên còn tò mò với máy bay tư nhân, hai tiếng sau, cảm giác mới mẻ tan dần.

Cậu ngồi trong phòng khách xem tivi, đến phòng ăn ăn cơm, vào phòng ngủ ngủ với anh Đình trên máy bay cả ngày.

Trên hải đảo có xây dựng sân bay loại nhỏ, máy bay đến hải đảo bởi vì lệch múi giờ nên bên này đã là hơn chín giờ tối. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tô Ý Nhiên vẫn đang ngủ, Cố Uyên Đình không đánh thức cậu, trùm chăn nhung lên cho cậu bế cậu lên, ôm cậu xuống máy bay, ngồi xe đến biệt thự ở trên đảo.

Tác giả có lời muốn nói: (Chương sau xem Thính Thính kết hôn _(:з" ∠)_)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui