Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Đông Phương Lỗi thấy thái độ của cô đối với mình, sự tức giận không tự chủ
dâng cao. Bất kỳ người nào nhìn thấy anh cũng phải dùng khuôn mặt tươi
cười để lấy lòng, chỉ có cô luôn cố tình dùng bộ mặt lạnh đối với anh.

Đông Phương Lỗi xuống xe, sau đó phân phó tài xế đi trước, một lát nữa tới đón anh.

"Anh làm gì thế?" Tiêu Hòa Nhã nhìn anh từ từ đi về phía mình, không tự chủ lui về phía sau hai bước.

Khóe miệng Đông Phương Lỗi nhếch một cái, cười xấu xa: "Ban ngày ban mặt, tớ có thể làm gì? Tớ chỉ đến nhìn bạn học một chút, rồi cùng chờ với cậu
thôi, nếu không một mình cậu sẽ rất nhàm chán!"

Tiêu Hòa Nhã
trừng mắt liếc anh một cái, đối với ý tốt đột ngột của anh xin được từ
chối vì năng lực có hạn: "Không cần người như anh, tôi có thể chờ một
mình! Không cần anh chờ cùng! Có thêm anh sẽ ảnh hưởng đến niềm vui khi
chờ đợi một mình của tôi!"

"Tiêu Hòa Nhã tại sao cậu lại chán
ghét tớ như vậy?" Đông Phương Lỗi rất là tò mò, diện mạo của anh tuy là
kém hơn tên Thượng Quan Ngưng mê hoặc lòng người kia, nhưng mà ở học
viên Nam Cực cũng coi là mỹ nam số một số hai rồi, nghe nói Tiêu Hòa Nhã rất thích mỹ nam vậy tại sao lại không có thiện cảm đối với anh?

Tiêu Hòa Nhã nhìn anh hồi lâu, cuối cùng quyết định nói thật: "Thật ra thì
tôi không chán ghét anh, chỉ là mỗi người đều có bản năng tự vệ, nhất là lúc gặp nguy hiểm, từ lần gặp mặt đầu tiên, tôi đã cảm thấy trên người
anh tản ra một hơi thở nguy hiểm, nên cảm giác tâm địa anh không tốt,
người ta nói giác quan thứ sáu của phụ nữ đều rất chính xác, tôi cũng
không muốn đánh cược với bản thân mình, tình nguyện tránh xa anh còn hơn gặp phải nguy hiểm?"

Nụ cười trên mặt Đông
Phương Lỗi cứng đờ, tính cảnh giác của người nhà họ Tiêu đều cao như vậy sao? Ngay cả cô gái mơ hồ như vậy cũng có thể nhận thấy được hơi thở
nguy hiểm? Nhưng mà. . . . . .

"Cho nên, thôi đi, còn có một năm, cuộc sống cấp ba sẽ kết thúc, thiếu một người bạn như tôi cũng không có gì ảnh hưởng đến anh, " Tiêu Hòa Nhã nhìn vẻ mặt của anh, thản nhiên
nói, bắt cô nhìn ít đi một mỹ nam cũng sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn.

"Anh đối với em không có dụng ý khác, anh thích em!" Cuối cùng Đông Phương
Lỗi giống như nghĩ ra điều gì đó, bình tĩnh nhìn cô nói thật.

"A!" Bên này Tiêu Hòa Nhã ngây người, cô không ngờ Đông Phương Lỗi có dụng ý khác lại là cái này. Trong lúc nhất thời chỉ có thể ngơ ngác sững sờ
nhìn anh nhưng cái gì cũng không nói ra khỏi miệng được.

"Anh
thích em, là thật lòng, anh và em hẹn hò đi!" Đông Phương Lỗi quỳ một
chân trên đất, đưa ra tay phải của mình ra, ánh mắt chân thành nhìn cô,
chỉ cần cô nguyện ý để cho anh dắt tay của cô, anh sẽ một đời một thế
bảo vệ cô thật tốt, cả đời không xa không rời.

Tiêu Hòa Nhã vốn
là đứng thẳng bất động thật vất vả mới thả lỏng được một chút, thời điểm thấy tư thế kia lại hóa đá lần nữa. Đã rất lâu vẫn không tiêu hóa hết,
cuối cùng cho ra một kết luận, gần cuối kỳ thi, áp lực lớn nên mình nhìn thấy ảo giác rồi! Sau đó cũng không dám nhìn Đông Phương Lỗi một cái,
co chân lên bỏ chạy.

Đông Phương Lỗi nhìn theo bóng lưng của cô, nhưng không có đuổi theo, chậm rãi đứng dậy, không nói được mình bị mất cái gì?

"Thiếu gia!" Sau lưng, người đàn ông trung niên có chút lo lắng gọi.

"Tôi không sao!" Đông Phương Lỗi lắc đầu một cái, sau đó mặt không chút biểu cảm lên xe, "Đi về trước!"

"Vâng, thiếu gia!" Người đàn ông trung niên gật đầu, lên xe. Chỉ là chẳng biết tại sao, thiếu gia lại thích một người như vậy. Còn là con mồi của phu
nhân. Về sau như thế nào mới tốt đây?

Khi Tiêu Hòa Nhã chạy đến
một rừng cây nhỏ thì cô cũng biết mình tiêu đời rồi."Hu hu hu. . . . . . Bây giờ làm sao cô có thể về nhà đây?"

"Không được động, không
được lên tiếng, con dao găm này của tôi không có mắt!" Đột nhiên một con dao găm sáng chói lại đặt ngang trên cổ của mình, Tiêu Hòa Nhã thiếu
chút nữa đã bị nước miếng của mình sặc chết.

Tiêu Hòa Nhã không
nhìn thấy người phía sau, chỉ có thể nghe giọng nói biết người này là
một người đàn ông, bao nhiêu tuổi thì cô không biết rõ, "Này này. . . . . . Người anh em có lời gì cứ nói, dao găm không có mắt, anh cũng không
cần làm hại tôi! Mạng của tôi rất quý!"

"Biết là tốt rồi, tôi chỉ cần tiền chứ không cần mạng người, chỉ cần cô phối hợp thật tốt tôi có
thể để cho cô bình an vô sự!" Tay đang cầm con dao găm của người nào đó
không ngừng run rẩy, nghĩ đến đây cũng là lần đầu phạm pháp.

"Được được, tôi phối hợp!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu, mới vừa rồi còn chưa có nhìn xuống, đã thấy con dao găm sáng chói, trong nháy mắt đầu có chút choáng váng, "Cái đó, ông anh, anh có thể để con dao găm ra xa một chút được
hay không? Tôi nhìn sẽ ngất mất!"

"Không phải cô muốn chạy chứ?" Người nọ không quá tin tưởng hỏi.

"Tôi có chạy cũng không chạy thắng anh phải hay không?" Tiêu Hòa Nhã nói,
sau đó thấy người kia thật sự đưa con dao găm ra xa, lương tâm chưa mất
lương tâm chưa mất, Tiêu Hòa Nhã xoay người, nhìn thấy một chàng trai
hai mươi mấy tuổi. Bộ dáng đoan đoan chính chính, tuyệt không như ăn
cướp.

"Đến, ngồi, không được trói!" Tiêu Hòa Nhã kêu anh ta ngồi xuống, sau đó mình cũng ngồi xuống.

Chàng trai bị phản ứng của cô làm cho không nói được gì, có người bị cướp còn phản ứng như thế này sao? "Cô cũng đừng giở trò gì!" Chàng trai cảnh
cáo.

Tiêu Hòa Nhã không nói gì, sau đó lấy ba lô, thật vất vả mới tìm được cái bóp nhỏ, lấy tất cả tiền bên trong ra ngoài: "Rồi, tổng
cộng cuối cùng tôi chỉ có 560 đồng, ông anh lấy đi đó!"

Mặt chàng trai đỏ lên, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh: "Tôi chỉ cần 300 là được!"

Tiêu Hòa Nhã há hốc mồm, vì 300 đồng mà đáng để đi ăn cướp sao?

"100 đồng tiền lộ phí, 200 đồng tiền mua chút quà mừng năm mới gì gì đó cho con tôi!" Chàng trai cúi đầu nói.

"Anh là người ở nơi khác đến nơi này làm việc sao?" Tiêu Hòa Nhã hỏi. "Vậy tại sao lại không có tiền?"

"Tôi là lao động phổ thông của một công trình, quản đốc là anh của tôi, ông
chủ nợ tiền chạy trốn, anh tôi cũng nhanh chóng vào bệnh viện, những
người khác hết cách rồi, tôi. . . . . . Tôi không thể làm gì khác hơn
là. . . . . ."

"Đợi đã nào...!" Tiêu Hòa Nhã cắt lời anh, "Anh nói là ông chủ của anh cầm tiền bỏ trốn?"

"Đúng vậy, nếu không làm sao tôi sẽ vì. . . . . ." Chàng trai nghĩ tới đây
thì tức giận. Đau khổ cay đắng một năm, cái gì cũng không có, chi phí về nhà cũng bị mất.

"Anh đừng vội, tôi tìm người đòi tiền giúp anh
có được hay không?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, cô không làm được, nhưng mà Hiệu
trưởng nhà cô nhất định là có cách!

"Cô?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui