Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Editor: Trần Thu Lệ

Buổi tối, Tiêu Hòa Nhã và anh hai đưa Tiểu Bảo về, công nhân trên công
trường nghe nói Tiêu Mặc Vân có thể tìm người giúp đỡ bọn họ giải quyết
chuyện này, khiến cả đám cảm động đến rơi nước mắt, chỉ còn kém không
dập đầu tạ ơn, bọn họ cay đắng đau khổ không phải vì không thể được về
nhà ăn tết, không thể mua cho vợ con một chút quần áo mới, mà ông chủ
chạy chẳng khác nào lấy đi niềm hy vọng duy nhất mà bọn họ có được.

“Cảm cơn hai người, thật sự cảm ơn hai người!” Hai tay Tiểu Bảo nâng tay
Tiêu Hòa Nhã lên rất là biết ơn nói, vốn dĩ là anh tiếp cận cô để cướp
chứ không phải cứu cô, mà cô lại đối xử với bọn họ như vậy. Thật sự là
vô cùng cảm ơn.

“Mọi người hãy yên tâm!” Tiêu Hòa Nhã tự tin
cười, nhất định anh hai sẽ tìm được người giúp đỡ, nếu thật sự không có
cách nào thì cô còn có thể tìm hiệu trưởng giúp đỡ, ha ha ha...

Giống như vô cùng chắc chắn, Tiêu Hòa Nhã chỉ biết, bất luận có chuyện gì, hiệu trưởng đại nhân nhất định sẽ giúp cô.

“Mọi người hãy nghĩ ngơi sớm một chút đi! Ngày mai chúng tôi sẽ quay lại!”
Sau khi Tiêu Hòa Nhã nói lời tạm biệt với bọn họ, lúc này mới đi theo
anh hai lên xe về nhà.

“Em hãy gọi điện thoại cho Hạ Ngưng
Nhật, bảo anh ta giải quyết giúp chuyện này!” Tiêu Mặc Vân vừa lái xe
vừa nói với Tiêu Hòa Nhã.

“Hả?” Tiêu Hòa Nhã có chút không dám tin.

“Hả cái gì mà hả?” Tiêu Mặc Vân nghiêm túc lái xe, nhìn cũng không nhìn cô một cái.

“Em là muốn hỏi anh không muốn thử giải quyết giúp sao?” Tiêu Hòa Nhã vẫn
cho là tuy anh hai nhà mình không có thần thông quảng đại như hiệu
trưởng, nhưng mà muốn giải quyết một chút chuyện nhỏ như vậy vẫn có thể
chứ?

Tiêu Mặc Vân liếc cô một cái: “Anh có thể giải quyết,
nhưng sẽ rất phiền phức, nếu em tìm Hạ Ngưng Nhật thì nhất định sẽ được
việc gấp bội!” Không phải anh không muốn giúp đỡ, cũng không phải anh tự coi lqd nhẹ bản thân mình, mà là đối với thế lực của nhà họ Hạ anh hiểu rất rõ ràng. Những chỗ khác không dám nói đến, nhưng bất luận một sự
việc gì của thành phố Hoa, chỉ cần nhà họ Hạ tùy ý nói một câu là có thể giải quyết dễ dàng.

Tiêu Hòa Nhã bĩu môi, rất khinh bỉ hành
động như vậy của anh hai, giúp đỡ người khác không phải là cố gắng hết
sức sao, mặc kệ có được hay không, khi nào thì thành công, chỉ cần bản
thân mình cố gắng hết sức thì sẽ không có lỗi với lương tâm không phải
sao?

Tiêu Mặc Vân sao lại không đoán được suy nghĩ của cô
chứ, em gái nhà mình suy nghĩ cái gì đều không khó đoán, suy nghĩ này
của cô thật đúng là không thể tưởng tượng được phức tạp gì đó. “Em thấy
em đi chỉ tăng thêm trở ngại chứ không giúp được gì đâu, vẫn là nên nghĩ cách giúp anh ta tìm một người có thể nhanh chóng giải quyết này không
tốt sao? Tuy em là người có lòng tốt, nhưng đối với anh ta cái gì là tốt nhất?”

Tiêu Hòa Nhã suy nghĩ một chút, sau đó tuy là không
đồng ý thừa nhận, nhưng mà dường như anh hai nói rất đúng, chỉ là...
“Anh hai, hình như em không có số điện thoại của anh Hạ nha! Sao em tìm
anh ấy được?”

“Tìm hiệu trưởng của em đó!” Tiêu Mặc Vân nói.
“Em gọi điện thoại cho hiệu trưởng của em, bảo anh ta tìm anh trai không được sao?”

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, thấy rất có lý, “Vâng, ngày mai em tìm anh ấy!”

Ngày hôm sau, những người khác đều đi làm, còn Tiêu Hòa Nhã vừa mới thi xong nên có rất nhiều thời gian rảnh. Vì vậy một mình cô đến công trường tối qua.

“Này, Hiệu trưởng hả, anh đang ở đâu?” Trên đường, Tiêu Hòa Nhã gọi điện thoại cho Thượng Quan Ngưng.

“Ưm... Tôi đang ở bên ngoài, có chuyện gì sao?”

Tiêu Hòa Nhã sửng sốt một chút, thấy giọng nói của hiệu trưởng nhà mình có
chút kỳ quái, “Hiệu trưởng, anh không có chuyện gì chứ?”

“Không... Không có chuyện gì?” Trong nháy mắt, Thượng Quan Ngưng khôi phục lại âm thanh như thường, “Chỉ là do tôi chưa ăn cơm, nên đói bụng chút thôi,
hiện giờ em đang ở đâu? Được nghỉ mà không ngốc ở nhà sao?”

“À, vậy anh hãy bảo các sư huynh đi mua đồ ăn giúp anh đi, à đúng rồi hiệu
trưởng, có một chút chuyện muốn nhờ anh Hạ giúp đỡ, anh nói với anh ấy
giúp em được không?” Tiêu Hòa Nhã nói với điện thoại, Tiểu Bảo đang ngồi bên cạnh cô cùng với người anh Đại Bảo của anh vừa mới xuất viện, cả
đám đều đang chờ tin tức của cô.

Đầu điện thoại bên kia,
Thượng Quan Ngưng nhíu mày, có chuyện gì mà phải nhờ anh trai anh? Rốt
cuộc là có chuyện gì anh không thể giải quyết được mà phải nhờ anh trai
anh? “Em có chuyện gì?”

“Anh chỉ cần nhờ anh ấy giúp em
thôi!” Tiêu Hòa Nhã làm nũng: “Anh hãy tranh thủ giúp em, em có chuyện
rất quan trọng! Anh...” Tiêu Hòa Nhã còn chưa nói xong, liền thấy một
chiếc xe tải chạy vào, ngừng lại cách bọn họ không xa, ầm ĩ một tiếng,
cửa chính của xe tải mở ra, bên trong tất cả đều là những người đàn ông
đồng phục màu đen, sau khi cửa mở ra mấy người rất có tố chất đó nhảy
xuống. Sau đó hung hăng vây quanh nơi này lại.

Bên kia, mãi
vẫn không nghe thấy Tiêu Hòa Nhã nói xong, Thượng Quan Ngưng có chút nôn nóng: “Cô nhóc, nói chuyện đi, xảy ra chuyện gì rồi hả?”

“Hiệu trưởng... Hiệu trưởng, hình xảy ra chuyện lớn rồi!” Tiêu Hòa Nhã nhìn
thoáng qua những người được huấn luyện nghiêm chỉnh, cô mới nói lắp bắp.

“Em đang ở đâu?” Thượng Quan Ngưng lắng nghe thấy Tiêu Hòa Nhã căng thẳng, liền vội vàng mở miệng.

“Em đang ở trên công trường Bắc Giao của thành phố Hoa!” Tiêu Hòa Nhã nói:
“Hiệu trưởng, anh hãy tới cứu em, nhưng ngàn vạn lần không được đến một
mình đấy, bên này có rất nhiều người!”

“Em hãy tìm chỗ an toàn, tôi sẽ đến ngay lập tức!” Thượng Quan Ngưng nặng nề nói. Sau đó cúp điện thoại đi ra ngoài.

“Lão đại, vết thương của anh...” Đại Nhất muốn nói lại thôi. Vội vàng chạy theo. Thuận tiện gọi Nhị, Tam, Tứ đi theo.

Tiêu Hòa Nha cúp điện thoại, sau đó lôi kéo Tiểu Bảo lui về phía sau, nhỏ
giọng nói: “Anh hãy bảo anh trai anh kéo dài chút thời gian, hiệu trưởng nhà tôi sẽ đến ngay lập tức!”

“Hiệu trưởng?” Tiểu Bảo có
chút ngổn ngang, sự việc nghiêm trọng như vậy, cũng không phải là con
nít trốn học tìm hiệu trưởng giải quyết mà có tác dụng sao?

“Anh không hiểu!” Tiêu Hòa Nhã ngẩng cao đầu, rất là kiêu ngạo nói: “Hiệu
trưởng nhà tôi rất lợi hại, chuyện gì cũng có thể giải quyết được!”

Tiểu Bảo vẫn không dám tin, một người hiệu trưởng thì có thể có bao nhiêu bản lĩnh chứ? Anh ta...

“Ơ kìa, anh chạy nhanh đi, ngàn vạn lần đừng khiến bọn họ tức giận, cố gắng hết sức kéo dài thời gian!” Tiêu Hòa Nhã nói.

Dù sao hiện giờ cũng không có cách nào, Tiểu Bảo nói, nhiều người như vậy
bọn họ đánh không lại, cũng chỉ có thể kéo dài một lát thôi. Cầu mong
người hiệu trưởng đó thật sự có bản lĩnh như lời cô Tiêu đã nói.

Bên này, không biết là người bên kia la hét cái gì bảo công nhân phải nhanh chóng rời khỏi này, mà một số công nhân vẫn chưa lấy được tiền lương
thì làm sao có thể rời khởi đây được chứ? Hơn nữa lại càng vì hành động
vô nhân đạo của ông chủ ở đây mà tức giận không ngớt. Vừa nhìn thấy điệu bộ này là muốn đánh nhau rồi.

“Hiệu trưởng, anh hãy mau đến
nha!” Hai tay Tiêu Hòa Nhã nắm chặt di động không ngừng cầu nguyện. Nếu
còn không đến nữa là thật sự đánh nhau rồi đấy.

Rốt cuộc, sau khi hai bên đánh nhau, Thượng Quan Ngưng và Nhất, Nhị, Tam, Tứ cũng chạy đến.

“Tiêu Hòa Nhã, em ở đâu?” Thượng Quan Ngưng xuống xe, nhìn tình thế như vậy cũng cả kinh. “Tiêu Hòa Nhã!”

“Hiệu trưởng, em ở đây!” Tiêu Hòa Nhã nghe tiếng gọi, vội vàng chạy tới, hai
bên đang náo loạn lại bị người ta ầm ĩ như vậy cũng phải dừng lại. Sững
sờ nhìn một màn bất thình lình này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui