Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

"Uống thuốc này đi!" Khuôn mặt Tiêu Mặc Tinh không thay đổi nói.

"Ồ!" Tiêu Hòa Nhã rất là dứt khoát nhận lấy, hiện tại đang đứng ở thời kỳ nguy hiểm, nếu như lúc này còn có tâm trạng đùa giỡn không chịu uống thuốc, như vậy khi về nhà sẽ phải chịu đựng, trước kia ba anh trai luôn dễ bị lừa gạt, phạm sai lầm bị mắng mấy tiếng rống đôi câu cuối cùng cũng không nỡ dạy dỗ quá nghiêm khắc, nhưng mà có cha ở nhà sẽ không giống như vậy, ba anh trai không những không giúp đỡ, nói không chừng còn có thể thêm dầu vào lửa. Cho nên hiện tại phải kéo anh ba về bên cạnh mình.

"Anh!" Uống thuốc xong, Tiêu Hòa Nhã mềm nhũn kêu anh Tiêu Mặc Tinh nhà mình: "Anh, sẽ không để cho cha dùng gia pháp trừng trị em chứ?" Tiêu Hòa Nhã lắc cánh tay của anh trai mình điềm đạm đáng yêu hỏi.

Tiêu Mặc Tinh nhìn cô chằm chằm, ngược lại thật sự không nỡ để cô bị cha đánh. Chỉ là cô cũng quá vô pháp vô thiên.

"Anh, lần này em là vì tình nên có thể tha thứ!" Tiêu Hòa Nhã giơ tay tỏ rõ lập trường: "Ngày hôm qua em đi ngang một công trường, đột nhiên có một nhóm người đến đánh em, lúc ấy vừa đúng lúc đang gọi điện thoại với hiệu trưởng, em liền nói anh ấy tới cứu em mà, sau khi cứu em anh ấy bị thương, máu chảy thành sông. Anh xem nhà họ Tiêu chúng ta cũng không phải là loại người bất trung bất nghĩa, anh ấy vì cứu em mà bị thương cuối cùng em cũng không thể bỏ đi cho xong chuyện, nên em đưa anh ấy đến bệnh viện, sau đó bác sĩ phụ trách nói anh ấy hôn mê bất tỉnh, em càng không thể đi được đúng không? Sau đó đến lúc trời sáng!" Sau khi nói xong, mắt Tiêu Hòa Nhã mở to vô tội nhìn anh trai của mình chằm chằm.

Tiêu Mặc Tinh cũng nhìn cô chằm chằm, không nhường bước chút nào. Khiến cho y tá có chuyện cần nói cũng phải cứng rắn lùi trở về. Không khí này, ai dám phá hư?

"Anh. . . . . ." Một âm cuối kéo rất dài rất dài, sau đó vô cùng thuận lợi như nguyện vọng của Tiêu Hòa Nhã, Tiêu Mặc Tinh không chịu được phất phất tay, "Chỉ một lần này thôi sau này không thể chiếu theo lệ này nữa." dien dan le quy don

"Ha ha ha. . . . . . Em biết ngay anh luôn tốt nhất mà!" Tiêu Hòa Nhã kích động, trực tiếp nhảy lên trên người anh trai nhà mình, lúc này trùng hợp một bác sĩ nữ đi vào, thấy cảnh như vậy nhất thời sắc mặt trắng bệch.

"Chậc. . . . . . Thật xin lỗi, quấy rầy, xin tiếp tục!" Người nọ gấp gáp nói xong, vội vàng chạy ra ngoài.

Tiêu Hòa Nhã sửng sốt một chút, vội vàng từ trên người anh trai nhà mình bò xuống, thận trọng liếc nhìn sắc mặt anh trai nhà mình, chậc. . . . . . Cô có thể nói có vấn đề sao? Anh anh a anh anh, từ từ suy nghĩ, em đi ra ngoài trước, anh không cần để ý đến em! Trong lòng Tiêu Hòa Nhã suy nghĩ sau đó giống như kẻ trộm lẳng lặng lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Ra khỏi khu cấm địa, Tiêu Hòa Nhã trực tiếp chạy lên lầu mười tám, chậc. . . . . . Thang máy ở bên nào? Suy nghĩ một chút hẳng là thế nào cũng phải có thang máy chứ? Vì vậy tùy ý chọn một bên, hiệu trưởng hiệu trưởng. . . . . . Chỉ là, vị mới vừa rồi có thể là chị dâu tương lai của cô sao? Không phải anh ba nói không tìm người cùng nghề sao? Y tá cũng không được huống chi là bác sĩ?

"Cô. . . . . . Cẩn thận!" Lòng Hạ Sơ Tinh không yên nhảy nhảy nhót nhót một cái cứ như vậy đụng vào người cùng đi đến."Cô không sao chứ?" Thấy là người kia, vốn muốn mặc kệ trực tiếp bỏ đi, cuối cùng vẫn đưa tay đỡ cô lên.

Tiêu Hòa Nhã nắm tay của cô đứng dậy, mới phát hiện người này thật là đẹp mắt, mặt trái xoan lớn chừng bàn tay, hai mắt long lanh như nước, hiển nhiên ngay tại lúc nhìn thấy tình cảnh khổ sở của cô, vẫn có thể đưa tay đỡ cô, người này cô thích. Tiêu Hòa Nhã cười ha hả nhìn cô.

Hạ Sơ Tinh bị cô nhìn có chút nuồn bực, người kia đang cười nhạo cô sao? Cười nhạo cô không tự lượng sức mình? Không để ý tới Tiêu Hòa Nhã xoay người muốn đi.

"Này này, đợi đã nào...!" Tiêu Hòa Nhã kéo cô trở lại, "Chị, chớ đi!" dien dan le quy don

Hạ Sơ Tinh nhìn cô chằm chằm, lại phát hiện cô bé này một điểm khiến cho người khác tức giận cũng không có, cuối cùng mềm lòng, thôi, mình yêu thì đau thôi, cần gì để cho người khác cũng như vậy! "Cô hãy yên tâm đi, tôi sẽ không tranh với cô!" Hơn nữa tôi cũng không tranh lại. Ai từng thấy người nào đó kiên nhẫn như vậy với phụ nữ chưa?

"Chị không tranh lại tôi!" Tiêu Hòa Nhã cười hì hì nói: "Chỉ là, chị có thể tranh lại những người phụ nữ khác!" Tiêu Hòa Nhã ghé vào bên tai của cô nói gì đó, sau đó nhìn tâm tình vui vẻ của cô phất phất tay: "Tôi rất mong đợi!"

Tâm trạng Hạ Sơ Tinh từ nhiều mây chuyển thành quang đãng, nụ cười trên mặt sâu hơn, thì ra là như vậy? "Bác sĩ Tiêu, về sau xin chiếu cố nhiều hơn!" Sau đó đi từ chức. Em có thể vì anh buông tha nghề nghiệp mà em yêu thích nhất, hy sinh to lớn như thế anh tất nhiên phải làm ra chuyện tương ứng là yêu em nhiều hơn.

"Hiệu trưởng, Hiệu trưởng, anh. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã đẩy cửa phòng bệnh ra, sau đó lại nhìn thấy một ông lão mở mắt thật to rất là nghiêm túc nhìn cô chằm chằm. Tiêu Hòa Nhã kinh hãi, vội vàng hỏi: "Tại sao ông lại ở đây? Hiệu trưởng của tôi đâu?"

"Con bé chết tiệt kia, gào thét cái gì? Không biết kính già yêu trẻ!" Tính khí ông lão không được tốt, nghe được âm thanh vô lễ nhất thời nổi giận.

Ngược lại Tiêu Hòa Nhã bị giật mình, ngày hôm qua còn hôn mê bất tỉnh kia mà, hôm nay sẽ không chết chứ?"Hu hu hu. . . . . . Hiệu trưởng! Hiệu trưởng!"

"Tôi còn chưa có chết, cô khóc lóc cái gì? Vội vàng đến nơi khác khóc đi!" Ông lão rống, trực tiếp đuổi người, sáng sớm chạy đến bệnh viện tìm hiệu trưởng có phải là kẻ ngu hay không?

"Hu hu hu. . . . . . Tôi cứ ở chỗ này khóc, ai cho ông mang Hiệu trưởng đi! Tôi cứ khóc. . . . . ." Sau đó càng khóc càng lớn tiếng. dien dan le quy don

Phía sau cô, ngoài cửa khuôn mặt Thượng Quan Ngưng đầy vạch đen còn khuôn mặt Hạ Ngưng Nhật tràn đầy ý cười.

"Cô bé này, em chạy vào trong phòng bệnh của người ta tìm Hiệu trưởng làm gì hả?" Rốt cuộc Hạ Ngưng Nhật thật sự không nhịn được bật cười.

Tiêu Hòa Nhã quay đầu lại, mới phát hiện hiệu trưởng của mình vẫn thật tốt đứng ở nơi đó, chậc. . . . . . Chỉ là sắc mặt có chút không được tốt, người vẫn còn sống!

"Ông, thật xin lỗi, con khóc sai chỗ rồi! Ông hãy nghỉ ngơi thật tốt!" Tiêu Hòa Nhã hồi hồn, cúi người chào ông lão, lúc này mới chậm rãi chạy đi, thì ra là nhớ lầm phòng?

"Cô bé, em đúng là bảo vật!" Hạ Ngưng Nhật nhéo mặt của cô, cười hì hì nói.

Thượng Quan Ngưng tiếp tục đen mặt, Tiêu Hòa Nhã cẩn thận, cô cũng không phải là cố ý nhớ lầm, cô là dân mù đường, có thể tìm tới nơi này khóc lóc như vậy đã là rất tốt rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui