Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

"Tôi nói cậu cách xa anh ta ra!" Đông Phương Lỗi không ngại phiền toái, lạnh lẽo nói lại một câu. . .

Tiêu Hòa Nhã vô lực, thân hình không tự chủ lui về phía sau một bước, sau đó nhìn Đông Phương Lỗi nhẹ nhàng bật cười, cuối cùng cười thật to, cười
đến chảy cả nước mắt vẫn không dừng lại được: "Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Đông Phương Lỗi, cậu cho rằng tôi cùng với anh ấy sao? Ha ha ha. . . . . . Cậu thật là buồn cười! Nếu tôi cùng với anh ấy, chính
xác như lời đồn thì đã sao? Được rồi, tôi đồng ý với cậu! Ha ha. . . . . ."

Đông Phương Lỗi rất thích cô cười, lúc nào cũng vậy, nhưng bây giờ nhìn nụ cười của cô hắn lại rất ghét, từ từ tiến lên dùng sức bóp chặt cằm của cô, ngăn không cho cười nữa: "Không được
cười!"

"Được, tôi không cười! Ha ha ha. . . . . ." Người nào đó
nói không cười, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng cười, vừa cười vừa chảy nước
mắt."Cái gì tôi cũng đều đồng ý với cậu!"

"Cách xa anh ta ra, nhìn thấy anh ta cũng không được lộ ra nụ cười. Làm bạn gái của tôi. . . . . ."

"Không thể nào!" die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Tiêu Hòa Nhã cắt ngang lời của cậu
ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đông Phương Lỗi, "Tôi sẽ không làm bạn gái
của cậu, tôi có thể không cười với Hiệu trưởng, không nói Hiệu trưởng
nhà tôi, thậm chí không nhìn Hiệu trưởng, nhưng tôi cũng không muốn làm
bạn gái của cậu!"

"Tốt!" Đông Phương Lỗi cắn răng nghiến lợi,
"Tôi hi vọng cậu có thể nói được làm được, nếu không. . . . . . Tôi
tuyệt đối sẽ làm cho Hiệu trưởng của cậu thân bại danh liệt! Khiến cho
anh ta chịu đựng vạn vạn người phỉ nhổ, khiến cho anh ta không thể đảm
đương nổi chức vụ Hiệu trưởng của học viện Nam Cực!" Đông Phương Lỗi sau khi nói xong, phẫn hận ( phẫn nộ + oán hận) xoay người rời đi.

Tiêu Hòa Nhã sững sờ nhìn bóng lưng rời đi, ánh mặt trời vẩy vào trên mặt
nước giống như kim cương lấp lánh rực rỡ, chậm rãi ngẩng đầu lên nghi
hoặc nhìn mặt trời. Sao hôm nay mặt trời không thấy ấm áp? Giống như
mình tiến vào hầm băng ngàn năm, máu trong người như đông cả lại đến
Phật cũng đóng băng.

Đột nhiên đầu óc choáng váng, tiếp đó trước
mặt bỗng tối sầm ngã xuống. Có lẽ như vậy cũng tốt, cuối cùng không cần
đối mặt với liên tiếp đau đớn tận tâm can này.

"Kỳ lạ, sao không thấy người?" Thượng Quan Ngưng rời khỏi Đại Lễ Đường cảm thấy kỳ quái lầm bầm lầu bầu.

"Lão đại, là anh nói cô bé đó sao? Tôi cũng vậy quả thật không nhìn thấy!"
Đại Nhất đi theo sau lưng Thượng Quan Ngưng vội vàng phụ họa. Lại nói từ lúc bắt đầu lể khai giảng đến lúc kết thúc cũng hai tiếng đồng hồ, anh
ta cũng tìm suốt hai giờ, vẫn không thấy người đâu.

"Hay cô bé quên hôm nay tựu trường?" Đại Nhị đứng kế bên hỏi.

"Có khả năng đó lắm!" Đại Tam gật đầu ủng hộ quan điểm của Đại Nhị.

"Lão đại, nếu không gọi điện thoại hỏi thử xem?" Đại Tứ đề nghị.

Thượng Quan Ngưng quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn bọn hắn, "Ai nói tôi tìm cô bé đó?"

"Giả vờ quá!" Bốn người trăm miệng một lời, rất là khinh thường nói.

Thượng Quan Ngưng dừng bước, lạnh lùng liếc bọn họ một cái."Hình như các cậu rất rãnh rỗi?"

"Cái đó. . . . . . Lão đại, tôi đi pha trà cho anh!"

"Tôi đi mở cửa cho anh!"

"Tôi đi pha cà phê cho anh!"

"Tôi, tôi, tôi. . . . . ." Đại Nhất trong khoảng thời gian ngắn không biết lời nào để nói.

Thượng Quan Ngưng lườm bọn họ một cái, xoay người đi thẳng.

"Cậu, hôm nay Tiểu Nhã không đi học sao?" Ở trong phòng Hiệu trưởng, Thượng
Quan Ngưng không yên tâm gọi điện thoại cho Tiêu Vô Hiền.

"Cái
gì?" Bên kia Tiêu Vô Hiền trợn to mắt: "Sáng nay, mới sáng sớm con bé đã vác cặp đi học rồi mà? Làm khó cho cháu rồi, hay lại chạy ra ngoài chơi rồi?"

"Cậu, cậu đừng vội, chỉ là khi khai giảng không thấy cô ấy nên mới gọi điện thoại hỏi xem một chút, nói không chừng bây giờ đang
trong lớp học!" Thượng Quan Ngưng trấn an Tiêu Vô Hiền, lúc này mới cúp
điện thoại, lại làm như không có chuyện gì kêu Đại Nhất đi đến lớp mười
hai ban một nhìn xem một chút.

Bên kia Tiêu Hòa Nhã té xỉu ở trên bờ hồ, không biết người bên ngoài tìm cô đã muốn lật tung trời. Có lẽ
trong tiềm thức không muốn đối mặt chuyện kế tiếp cho nên vẫn không muốn tỉnh lại, điện thoại di động để ở trong túi không ngừng vang lên, thế
nhưng chủ nhân của cái điện thoại vẫn không tỉnh cố ý ngủ mê man.

"Rốt cuộc Tiểu Nhã đi đâu vậy?" Trong căn nhà đối diện công viên Thanh Hòa,
ba anh em nhà họ Tiêu cùng với Tiêu Vô Hiền còn có mấy người nhà họ Hạ,
cũng đang ở nơi này, tất cả mọi người đầu đầy mồ hôi, chỉ tìm một người
thôi sao tìm hoài vẫn không thấy?

"Ba, có khi nào Tiểu Nhã bị
người ta bắt cóc?" Tiêu Mặc Tân càng nghĩ càng sợ, mới buổi sáng còn
mạnh khỏe vui vẻ đi học, sao bây giờ không thấy đâu?

"Không thể
nào!" Tiêu Mặc Vân lạnh lùng cắt ngang lời nói của anh cà mình, "Tiểu
Nhã nhìn thế nào cũng không phải là mục tiêu để người ta bắt cóc, ở học
viện Nam Cực còn nhiều người có tiền hơn mà!"

"Vậy. . . . . .
Chẳng lẽ Tiểu Nhã lại lạc đường?" Tiêu Mặc Tinh nghĩ, theo như tính tình của Tiểu Nhã có lạc đường cũng là chuyện bình thường, thế nhưng tại sao mọi người gọi vào điện thoại di động của cô vẫn không có người nhận?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

"Vô Hiền, cậu đừng lo lắng, Ngưng
Nguyệt đã phái người đi tìm, dám chắc ngay lập tức có thể biết vị trí
của Tiểu Nhã, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!" Thượng Quan Vân đi tới
trước mặt của Tiêu Vô Hiền, ôn hòa nói. Huy động người của Xích Viêm và
Liệt Diễm, khẳng định lập tức có thể tìm ra .

Ngay vào lúc này,
cửa chính bịch một tiếng mở ra, mọi người theo tiếng động nhìn lại, chỉ
thấy Tiêu Hòa Nhã, cực kỳ nhếch nhác đang ngơ ngác đứng ở cửa lớn.

"Tiểu Nhã!" Tiêu Mặc Vân là người đầu tiên vọt tới ôm cô vào lòng, "Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, em làm sao vậy?"

"Anh! Anh!" Rốt cuộc cũng yên lòng, thật vất vả mới về được đến nhà, lại một
lần nữa Tiêu Hòa Nhã mất đi ý thức, lâm vào trong hôn mê.

"Tiểu Nhã!" Tiêu Mặc Vân hô to.

"Mau đưa em ấy trở về phòng!" Tiêu Mặc Tinh nói xong, vội vàng chạy về phòng của mình lấy hòm thuốc.

Tiêu Mặc Vân kinh hãi, nhưng nét mặt vẫn không đổi chạy lên lầu hai. Mới vừa rồi, ánh mắt Tiểu Nhã như vậy, giống như hoàn toàn tuyệt vọng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cho Tiểu Nhã lộ ra vẻ mặt như thế?
Tiêu Mặc Vân đặt cô nằm trên giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, Tiêu
Mặc Vân nắm thật chặt hai quả đấm, Tiểu Nhã, rốt cuộc là ai làm em tổn
thương thành ra như vậy?

"Anh hai, nhường một chút!" Tiêu Mặc Tinh vội vàng nhào đến, đẩy Tiêu Mặc Vân ra bắt đầu kiểm tra thân thể Tiêu Hòa Nhã.

Hình như cũng cảm nhận được áp lực không khí ở đây, Tiêu Tiểu Bảo đang nằm
trong ngực Tiêu Vô Hiền, đột nhiên lớn tiếng khóc."Ma ma. . . . . . Ma
ma. . . . Oa oa. . . . . ."

Mặc dù phát âm hơi không đúng tiêu
chuẩn, trừ có thể nói chữ a ra rốt cuộc cũng nói được những lời khác.
Tiêu Mặc Tân ôm lấy cháu từ trong tay ba mình, vừa dụ dỗ vừa mắng nhóc
con không có lương tâm, "Mẹ con đối với con tốt được bao nhiêu? Chúng ta đối với con không tốt sao? Sao không thấy con kêu cậu hả?"

Tiêu Tiểu Bảo không để ý tới cậu mình đang lảm nhảm, vẫn không ngừng khóc, không ngừng kêu mẹ.

"Cậu, Tiểu Nhã thế nào rồi?" Thượng Quan Ngưng từ bên ngoài vội vàng chạy vào, gương mặt nóng nảy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui