Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời


Có chút thời điểm, có một số việc, cần thiết phải nói ra, cần thiết phải giải quyết rõ ràng.

Mộ Sơ Tình trốn tránh lâu như thế, vẫn luôn không chịu đối mặt với chuyện này, cho nên mới có thể đem chuyện này ấp ủ thành hậu quả như bây giờ.

Hai người bọn họ, phải đối diện nói ra chuyện này, bằng không cô sợ Hoắc Bắc Cảng đối với cô oán hận càng ngày càng sâu, cô cả đời đều phải bị Hoắc Bắc Cảng trả thù như vậy.

Mộ Sơ Tình nghĩ đến đây, sống mũi nổi lên đau xót, nhịn xuống bản thân đang muốn rớt nước mắt, dùng sức kìm nén những suy nghĩ trong đầu, đôi tay gắt gao nắm thật chặt.

Móng tay đều đã cắm sâu vào thịt một cách tàn nhẫn.

"Tôi......! Anh đi tìm Hứa Hạ Đồng về đi, tôi biết, với năng lực của anh có thể tìm ra Hứa Hạ Đồng, anh tìm cô ta đi, sau đó tôi sẽ giải thích cho cô ta hiểu, tôi sẽ xin lỗi cô ta, tôi sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ, làm cô ta tha thứ cho anh.

Nếu anh còn để lần đầu tiên của anh là cho tôi, kia......!Cũng không có cách nào, dù sao anh cũng đã đánh mất lần đầu tiên với tôi, tôi cũng không có cách nào bồi thường cho anh."
Ngủ đều đã ngủ, dù sao, cô cũng không phụ trách.

(chị ko chịu trách nhiệm) 1
Mộ Sơ Tình còn cảm thấy kỳ quái, Hoắc Bắc Cảng vẫn luôn ương ngạnh cho rằng cô làm cho Hứa Hạ Đồng bỏ đi, nhưng mà bản thân hắn trước nay cũng không đi tìm Hứa Hạ Đồng, hắn muốn đi tìm cô ta, không phải là chuyện rất dễ sao?
So với tra tấn cô, còn không bằng đi theo Hứa Hạ Đồng quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Năng lực của hắn lớn mạnh như thế, chuyện này, chẳng lẽ còn làm không được sao?
Bản thân không nỗ lực đi tìm người, liền đem hết thảy mọi chuyện, trách tội ở trên người cô!
Mộ Sơ Tình cũng bội phục Hoắc Bắc Cảng, nếu như nhớ Hứa Hạ Đồng đến như thế, mà lại có thể chịu đựng nhiều năm nay, không đi tìm Hứa Hạ đồng.

Anh xứng đáng phải sống độc thân!
Hoắc Bắc Cảng đột nhiên chen chân vào, lúc Mộ Sơ Tình bỗng ngây ngẩn, một chân đá tới trên đùi Mộ Sơ Tình.

Mộ Sơ Tình giật mình ngẩng đầu, đôi mắt khó hiểu.

Hoắc Bắc Cảng duỗi tay nắm hai bên má Mộ Sơ Tình.

Ẩn nhẫn tức giận, cả người hơi thở âm trầm, có thể hù chết người.

Hoắc Bắc Cảng thật là không nghĩ tới, người phụ nữ này, quả thực chính là có lá gan lớn.

Hao hết tâm tư gả cho hắn, kết quả, hiện tại nói hươu nói vượn, nói phải rời khỏi hắn?
Đều đã câu dẫn được hắn, bây giờ liền tính toán ném hắn đi? Trên thế giới này, ở đâu có chuyện tiện nghi như thế? 1
Mộ Sơ Tình dám trêu chọc hắn, phải làm cho tốt, đời này đến cùng đều phải cùng hắn sống chết ở bên nhau!
Hoắc Bắc Cảng nói, hơi thở có thêm vài phần làm cho người ta sợ hãi, nhưng mà trong lời nói nếu không cẩn thận nghe, sẽ không có biện pháp phân biệt trong đó có chứa sự ủy khuất.

Hoắc Bắc Cảng nói: "Cô muốn tôi đi tìm Hạ Đồng? Vậy nếu tôi và cô ta tái hợp, vậy Tiểu Bao vứt đi đâu? Cô nói xem Tiểu Bao làm sao bây giờ?"
Mộ Sơ Tình theo bản năng trả lời, có vẻ cạn lời cực kỳ: "Tiểu Bao......! Khẳng định là tôi nuôi, anh và Hứa Hạ đồng ở bên nhau, các người muốn sinh bao nhiêu cũng có thể?"
"Ah."
Một câu cười nhạo.
Hoắc Bắc Cảng cười lạnh, thanh âm rét lạnh muốn đông thành một khối băng.

"Cô cảm thấy Hoắc Bắc Cảng tôi sẽ đem con trai mình cho cô? Mộ Sơ Tình, có phải đầu của cô có hố hay không?!"
Hoắc Bắc Cảng không lưu tình mở miệng, mắng cô.

"Anh là nói, anh sẽ không cho tôi?!" Mộ Sơ Tình bỗng nhiên bừng tỉnh, đồng tử trừng lớn, giọng nói cất cao, gần như là hét lên.

Nói cách khác, hắn chẳng sợ cùng Hứa Hạ Đồng tái hợp bên nhau, Tiểu Bao cũng sẽ không cho cô, hơn nữa, hắn còn muốn cùng Hứa Hạ Đồng cùng nhau nuôi nấng Tiểu Bao?
Đến cuối cùng, cái gì cô cũng không chiếm được?
Mộ Sơ Tình không nghĩ tới điểm này.

Cô cho rằng, Hoắc Bắc Cảng cùng Hứa Hạ đồng ở bên nhau, sau đó liền sẽ từ bỏ Tiểu Bao, từ bỏ con của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui