Cứ nhằm vào cô đi!
Cứ luôn khi dễ cô, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ biết khi dễ cô!
Mộ Sơ Tình liền muốn cúp điện thoại, không thể bị Hoắc Bắc Cảng chơi đùa, cô đột nhiên lại nghe được Hoắc Bắc Cảng trong giọng nói mang theo chất vấn, vội vàng từ điện thoại bên kia vang lên.
"Cô tìm hắn có chuyện gì?"
"Thôi được, nói với anh cũng được." Mộ Sơ Tình trầm tĩnh, lúc sau thỏa hiệp, không nghĩ quá nhiều liền trực tiếp mở miệng: "Anh giúp tôi cám ơn Giang Thừa, cảm ơn anh ta đã đưa bữa sáng cho tôi.
Cứ như vậy, tôi không có chuyện gì hết."
Khi Mộ Sơ Tình muốn cúp điện thoại, nghe được tiếng động bên kia vang lên rất lớn.
Hoắc Bắc Cảng "cọ" một chút, từ vị trí đứng lên, rồi mới, vươn chân dài, đạp ghế một.
Cả người phát hỏa, nổi bão.
"Mộ Sơ Tình, cô cho rằng cái bữa sáng kia là Giang Thừa cho cô?"
Hoắc Bắc Cảng giọng nói băng lãnh muốn mạng, rồi lại nổ mạnh.
"Không phải sao? Trợ lý tôi nói là anh ta mua cho tôi."
Hoắc Bắc Cảng nhịn không được gân xanh cũng nổi lên, lạnh giọng rống: "Mộ Sơ Tình, cho nên, bữa sáng kia cô ăn?"
"Ăn rồi."
"Mộ Sơ Tình, ăn cho chết cô đi!"
Một câu mắng xong, Hoắc Bắc Cảng trực tiếp treo điện thoại.
"......" Như thế nào, đột nhiên mắng chửi người?!
......
Cúp điện thoại Hoắc Bắc Cảng, bực tức đem điện thoại ném lên trên bàn, rồi mới xoay người, trừng mắt Giang Thừa.
Cặp mắt hổ đen sâu mang theo ánh lửa, tựa hồ như muốn đem Giang Thừa bóp chết.
Giang Thừa đau lòng ôm lấy gương mặt đẹp trai của mình.
Hoắc Bắc Cảng nhìn chằm chằm Giang Thừa, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Giang Thừa, tôi đối đãi cậu không tệ đi!"
"Anh......! Không tệ.
Anh anh anh, tổng giám đốc tôi làm sai cái gì, anh trực tiếp phạt tôi, không cần làm tôi sợ." Giang Thừa nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng tiếu lí tàng đao tươi cười liền túng quẫn, lập tức nhận sai, thiếu chút nữa quỳ xuống.
(tiếu lí tàng đao: cười mà như giấu dao, muốn băm người khác)
Hoắc Bắc Cảng lửa giận thiêu đốt càng thêm lợi hại.
Từng câu từng chữ, chính là nói rõ nhằm vào anh ta, từ kẽ răng bên trong bài trừ ra.
"Vậy tại sao, cậu mua bữa sáng, nói cho Mộ Sơ Tình là cậu mua, cậu đem tôi đặt ở nơi nào? Cầm tiền của tôi đi mua đồ cho vợ tôi, làm cho vợ tôi cảm tạ cậu?"
Giang Thừa bị dọa vẻ mặt ngốc bức: "......!Tổng giám đốc, chính anh nói, đừng cho phu nhân biết là anh cho cô ấy."
Hoắc Bắc Cảng cười nhạo, ngoài cười nhưng trong không cười.
"Tôi nói, cậu lại tin? Giang Thừa, cậu ngoan ngoãn như vậy từ lúc nào thế? Ừ, được rồi, tôi biết cậu nghe lời, cậu hôm nay không cần làm việc, đi quét tước nhà vệ sinh nữ đi, tập đoàn này xây cũng chỉ có 88 tầng mà thôi, tôi tin tưởng, dựa vào lời cảm tạ của Mộ Sơ Tình đối với cậu, cậu sẽ rất có động lực."
"......" Ah ah ah ah, tổng tài, xin buông tha mà!!
......
Sau đó, một ngày đi chà toilet, Giang Thừa đem Hoắc Bắc Cảng từ đầu tới cuối nguyền rủa một lần! Cái đồ biến thái! Cái đồ lưu manh! Cái này là đồ ôn dịch chết bằm!
Rõ ràng chính là ghen, ghen ghét Mộ Sơ Tình trong lòng cảm tạ anh ta, cho nên cứ như vậy, biến tướng nhằm vào anh ta!
Giang Thừa cuối cùng cũng rời khỏi công ty, mệt đến eo cũng đứng không thẳng.
Hoắc Bắc Cảng còn có lòng tốt gửi cho anh ta một tin nhắn, 【 Mộ Sơ Tình cảm tạ, đối với cậu có phải rất có động lực hay không? Ngày mai cậu tiếp tục quét tước nhà vệ sinh nữ, Mộ Sơ Tình cảm tạ cậu như thế, cậu cũng không thể lãng phí lòng tốt của Mộ Sơ Tình.
】
Giang Thừa đã cảm giác được lúc tổng giám đốc gửi cái tin nhắn này, tay dùng sức cỡ nào, muốn bóp chết anh ta cỡ nào......
Gặp qua đàn ông ghen, cũng chưa từng gặp qua đàn ông nào ghen đến lòng dạ hẹp hòi như thế, một chút thù còn nhớ đến bây giờ!