Hoắc Bắc Cảng nhìn chằm chằm Mộ Sơ Tình, nhìn vài lần, giữ nguyên một bản mặt, trả lời rất thành thật: "Không nhớ rõ.
"
"! ! " Thật là chưa từng gặp qua người nào không biết xấu hổ như thế này.
! !
Mộ Sơ Tình và Hoắc Bắc Cảng trở về, thời gian này ở nhà đã có thể ăn cơm.
Hoắc Tiểu Bao này đúng là đồ tham ăn, nghe được ăn cơm liền vội vàng chạy ngay đến bàn ăn bắt đầu ăn.
Mộ Sơ Tình cũng đi rửa tay, rửa tay xong cô mới bắt đầu ăn cơm.
Mộ Sơ Tình đi vào phòng bếp vặn vòi nước rửa tay, Hoắc Bắc Cảng cũng đi vào, hắn nhìn bóng lưng nhỏ gầy của Mộ Sơ Tình, không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên cũng chỉ có một ý niệm.
Hoắc Bắc Cảng đi đến sau lưng Mộ Sơ Tình, cô đang nghiêm túc lấy dung dịch rửa tay.
Hắn đột nhiên cứ như vậy, từ sau lưng ôm lấy cô.
Mộ Sơ Tình đột nhiên bị ôm, cả người khiếp sợ trừng lớn hai mắt.
Cô bị Hoắc Bắc Cảng khoanh lại ở trong lòng ngực, Hoắc Bắc Cảng không cảm thấy có cái gì là không thích hợp, trực tiếp duỗi tay sờ lên tay Mộ Sơ Tình.
Hắn không có nước rửa tay, cứ như vậy, trên tay Mộ Sơ Tình lại có dung dịch rửa tay, hắn cứ sờ tay cô chia sẻ nước rửa tay.
Mộ Sơ Tình bị khí thế của Hoắc Bắc Cảng như vậy làm cho đầu óc có chút lộn xộn, cô giận không thể kìm nén đối với Hoắc Bắc Cảng, cạn lời hỏi một câu: "Hoắc Bắc Cảng, anh có ý gì đây? Anh muốn rửa tay thì tự anh đi mà rửa, anh ôm tôi lại làm gì?"
Hoắc Bắc Cảng không trả lời, cứ như vậy, một khuôn mặt lạnh, không chỉ tự mình rửa tay, còn rửa luôn tay cho Mộ Sơ Tình.
Mộ Sơ Tình không nói nên lời, Hoắc Bắc Cảng tính tình quá cưỡng chế, hắn bắt lấy tay cô không chịu buông, Mộ Sơ Tình sức lực lại không có lớn bằng hắn, cũng chỉ có thể bị hắn bắt lấy.
Cuối cùng Mộ Sơ Tình được Hoắc Bắc Cảng rửa tay sạch sẽ, xem như giải thoát rồi.
Mộ Sơ Tình hướng ra sau huých khuỷu tay một, lúc này Hoắc Bắc Cảng mới buông lỏng ra.
Liền ngay lúc Mộ Sơ Tình quay đầu lại, cô phát hiện ở chỗ cửa có một thằng nhóc con! Thằng nhóc này chính là Hoắc Tiểu Bao!
Hoắc Tiểu Bao lúc này vẻ mặt bình tĩnh bưng chén cơm, đang ăn từng miếng từng miếng cơm, nhìn hành vi vừa rồi của Mộ Sơ Tình và Hoắc Bắc Cảng.
Nhìn thật sự như đang thưởng thức.
"Tiểu Bao! ! " Mộ Sơ Tình liếc chết người, không biết phải làm sao bây giờ.
Hoắc Tiểu Bao lúc này, bưng chén cơm của mình, xoay người rời đi, lẩm bẩm tự nói, "Con cái gì cũng đều không thấy.
Con đang ăn chén cơm đầy.
"
Mộ Sơ Tình: "! ! "
Mộ Sơ Tình cuối cùng khó thở, xoay người trừng mắt liếc Hoắc Bắc Cảng một, cô tức giận lắm rồi.
Hoắc Bắc Cảng vẻ mặt như tắm mình trong gió xuân, thoạt nhìn bộ dạng rất vui vẻ.
Mộ Sơ Tình tức giận rời khỏi chỗ này.
Mặt già cũng không còn.
! !
Lúc sau Mộ Sơ Tình đi ra ngoài, Hoắc Tiểu Bao ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô, trong đôi mắt chính là thất vọng tột đỉnh, Mộ Sơ Tình đặt mông ngồi xuống chỗ của mình, Tiểu Bao thất vọng buông chén xuống, quả thực chính là gương mặt trải qua tang thương, thở dài một hơi, giáo dục Mộ Sơ Tình: "Sơ Tình, mẹ thật sự làm con quá thất vọng rồi.
Một cái mỹ nam kế liền đem mẹ biến thành như vậy, aizz!.
!"
Mộ Sơ Tình: "! ! "
Hoắc Bắc Cảng lúc này từ trong phòng bếp đi ra, Mộ Sơ Tình có chút xấu hổ, cô trực tiếp cầm chén đũa muốn ăn cơm.
Hoắc Bắc Cảng một chút chuyện đều không có, trấn định đi tới vị trí của mình ngồi xuống.
"Anh không muốn để em một mình, một mình cô đơn ở biển người chìm nổi! ! "
Điện thoại Mộ Sơ Tình lại vang lên.
Cô cầm lấy di động vừa rồi đặt ở trên mặt bàn, nhìn thấy tên người gọi, thế nhưng là! ! Mạc Diệc Phong!
Mộ Sơ Tình hoảng sợ, Mạc Diệc Phong làm sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho cô?