Khó trách cô nói sao không tìm thấy bức ảnh, lúc tan tầm còn vẫn luôn tìm, cho rằng mình bỏ quên ở nhà rồi, không nghĩ tới trước đó Mộ Oanh Oanh tới văn phòng của cô, thế nhưng động đến đồ của cô, lại còn ăn trộm.
Trộm cái gì không trộm, lại đi trộm ảnh chụp Hoắc Bắc Cảng?
Cô ta muốn làm gì?
Hơi thở Hoắc Bắc Cảng dần dần lạnh xuống, toàn bộ xe trong nháy mắt liền lạnh như muốn lấy mạng người.
Mộ Sơ Tình bị đông lạnh đến mức nổi cả da gà, không biết Hoắc Bắc Cảng tức giận cái gì, quả thực chính là như cái tủ lạnh di động.
Cô bĩu môi, không có tâm tình để ý tới Hoắc Bắc Cảng, liền tùy ý giải thích, "Ah, rác rưởi không ở thùng rác, thế ở đâu?"
Hoắc Bắc Cảng nghe Mộ Sơ Tình nói như không có việc gì, liền nổi trận lôi đình đem bức ảnh ném tới trước mặt Mộ Sơ Tình.
Trước mặt Mộ Sơ Tình nháy mắt hiện lên một bức ảnh, sau đó bức ảnh liền rơi ở trên đùi cô.
Mộ Sơ Tình giây tiếp theo liền nghe được thanh âm của Hoắc Bắc Cảng lạnh đến có thể đè chết người, "Cô nói cái này là rác rưởi?"
Mộ Sơ Tình trợn trắng mắt, "không lẽ tôi còn phải đem nó coi như bảo bối?"
Hoắc Bắc Cảng lạnh mắt cười một chút, mang theo tức giận, hắn nghiến răng nghiến lợi, sắt đá nói với Mộ Sơ Tình: "Phải không? Tôi còn nghe nói là cô đem ảnh chụp của tôi! ! coi như báu vật, rất trân quý đâu.
Rất sợ làm mất ảnh của tôi, vẫn luôn cất giấu.
"
Không, hắn nghe được phiên bản là Mộ Sơ Tình không lưu tình vứt bỏ.
Mộ Sơ Tình lại trực tiếp trợn trắng mắt, "Chắc chắn là sợ mất đó, mất rồi sau này tôi muốn đánh tiểu nhân, biết tìm ảnh ở đâu ha?"
Hoắc Bắc Cảng: "! ! "!!!
Mộ Sơ Tình chuẩn bị đem bức ảnh của cô cất vào túi, Hoắc Bắc Cảng lại đột nhiên rống lên: "Mộ Sơ Tình, đem bức ảnh trả lại cho tôi!"
Mộ Sơ Tình nhìn Hoắc Bắc Cảng, biểu tình phức tạp, cô có chút bất đắc dĩ bĩu môi, "Anh không phải nói đây là của tôi sao? Vậy anh cần gì phải lấy lại?"
Hoắc Bắc Cảng trực tiếp chồm tới, ngữ khí bá đạo làm người khác không cách nào kháng cự, "Lát nữa trở về, tôi cho cô cái mới.
Bức ảnh này tôi có lưu lại, nếu cô còn dám xé, tôi liền băm tay cô ra.
"
"! ! Anh lưu lại làm gì?" Mộ Sơ Tình bị dọa đồng tử co chặt.
"Cô quản tôi? Ngực cô bao nhiêu lớn mà cô đòi quản tôi?"
Mộ Sơ Tình: "! ! "
Cùng cái tên lưu manh này thật không có cách nào mà nói chuyện tử tế?
Ngực nhỏ thì không thể nói chuyện à?
! !
Mộ Sơ Tình về đến nhà, sau đó "Độc thân cẩu" liền trực tiếp đi tới trước mặt cô, rồi nó mới vươn móng vuốt, cào cào ở trên đùi cô.
Mộ Sơ Tình cũng không có quản nhiều như thế, liền ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu "Độc thân cẩu", sau đó cô muốn lên lầu đi thay quần áo.
Mộ Sơ Tình rời đi xong, Hoắc Tiểu Bao không biết từ nơi nào chạy ra, đi tới trước mặt "Độc thân cẩu", đem nó kéo đến một bên, nhỏ giọng hỏi nó: "Như thế nào, Sơ Tình nói muốn làm cái gì sao?"
Nhìn nhìn chung quanh không có người, "Độc thân cẩu" liền đối với Hoắc Tiểu Bao ư ử hai tiếng, nếu là người thường nghe được tiếng chó kêu đơn thuần liền chỉ nghĩ là chó kêu mà thôi, chính là Hoắc Tiểu Bao lại không phải.
Nó cũng không biết bản thân mình có năng lực gì nữa, thế nhưng có thể nghe hiểu được chó nói chuyện.
Mới đầu nó không tin, sau đó "Độc thân cẩu" kéo nó đi, đem bùn đất ném lên quần áo của bạn học nữ, sau đó còn ném cả sâu lông lên người người ta, lúc ấy Hoắc Tiểu Bao liền tin.
Tin rằng lời nói của "Độc thân cẩu" nó thật sự có thể nghe hiểu.
Trẻ con sao, tâm cơ rồi lòng dạ suy xét không có nhiều như người lớn, cho nên sau đó Hoắc Tiểu Bao cùng với "Độc thân cẩu" liền trở thành bạn tốt của nhau.