Mộ Sơ Tình bị thái độ này của Hoắc Bắc Cảng hoàn toàn làm cho tức giận đến cơ tim tắc nghẹn.
Cô liền rời đi, không muốn làm Hoắc Bắc Cảng nhìn cô đến phiền lòng.
Liền ngay lúc chân trước Mộ Sơ Tình vừa bước đi, Hoắc Bắc Cảng chân sau cầm lấy chìa khóa xe, cũng đi theo cô rời khỏi nhà.
Hoắc Tiểu Bao vẻ mặt thâm trầm nhìn hai người rời đi, còn đặc biệt thâm trầm hỏi Hoắc Bắc Cảng: "Hoắc Bắc Cảng, ông đi đâu?"
"Ta nếu như không đi theo ra ngoài, mẹ con chắc sẽ cùng người bỏ chạy.
Còn nữa, ta là ba con.
Đừng có không lớn không nhỏ."
Hoắc Bắc Cảng mới vừa nói xong, người đã đi mất dạng.
Hoắc Tiểu Bao cuối cùng vừa lòng nhìn nhìn "Độc thân cẩu", sờ sờ đầu "Độc thân cẩu" một chút, cười tủm tỉm, "Gặp qua nhiều heo như thế, vẫn là cậu đáng yêu nhất."
Độc thân cẩu: "......" Nhân gia là heo! Không đúng, nhân gia là cẩu! Cẩu!
......
Mộ Sơ Tình ngồi taxi tới chỗ hẹn, khi tới nơi Mạc Diệc Phong đã ở cửa chờ cô.
Mạc Diệc Phong ăn mặc thật chính thống, thật sự chính là tây trang cũ kỹ, một thân màu đen, bất quá bởi vì trên người hắn cái loại khí chất thành thục này thật sự là quá mạnh mẽ, cho nên hắn mặc vào tây trang chẳng những không có bất cứ cái gì là không ổn, lại còn có có một loại hương vị đàn ông độc đáo hấp dẫn người khác.
Mạc Diệc Phong vẫn luôn là một người đàn ông có khí chất, đàn ông như vậy rất dễ làm người động tâm.
Hoặc là nói về vấn đề tuổi tác, Mạc Diệc Phong lớn hơn Mộ Sơ Tình vài tuổi, cho nên ở trong mắt Mộ Sơ Tình, Mạc Diệc Phong chính là giống như một người bí ẩn.
Mộ Sơ Tình đi tới trước mặt Mạc Diệc Phong, Mạc Diệc Phong cầm trong tay 99 đóa hoa hồng tặng cho Mộ Sơ Tình, thanh âm thuần hậu nói với cô: "Sơ Tình, tặng em."
Mộ Sơ Tình nhìn bó hoa hồng, có chút sững sờ.
Cái này, chính là lần đầu tiên cô được con trai tặng hoa hồng......
Lại còn là lần đầu tiên được một người đàn ông xa lạ tặng quà.
Kỳ thật cô cũng không biết đây là định luật gì nữa, quả thật cô lớn lên thật sự một chút đều không thua kém, nhưng chính là không có người theo đuổi cô, hơn nữa cũng không có bất luận người nào tặng cho cô quà cáp gì, càng đừng nói là tặng hoa.
Hiện tại là lần đầu tiên, làm cô có chút không khoẻ.
Mạc Diệc Phong nhìn đến sắc mặt Mộ Sơ Tình, cho rằng cô không thích, cho nên tính toán thu hồi lại, "Không thích hoa hồng đỏ sao? Tôi đây hôm nào đổi thành hoa hồng trắng."
Mộ Sơ Tình sợ đắc tội với hắn, lại sợ hắn hiểu lầm, cho nên nhanh chóng phủ nhận, "Không phải, không phải tôi không thích, tôi rất thích."
Mạc Diệc Phong cười, đem hoa hồng một lần nữa đưa cho cô.
"Em thích thì tốt, hoa tươi xứng mỹ nhân, hoa này rất thích hợp với em."
Lần đầu tiên được lời nói ngọt ngào như thế khích lệ, Mộ Sơ Tình có chút nhịn không được đỏ lỗ tai, cô nhận lấy hoa tươi, tâm tình có chút kích động.
......
Ngay lúc Mộ Sơ Tình chân trước vừa đi vào trong, Hoắc Bắc Cảng vẫn luôn đang âm thầm quan sát bọn họ xuất hiện, lấy di động ra, gọi cho Giang Thừa một cuộc điện thoại.
Thái độ mạnh mẽ, rít gào mệnh lệnh cho cậu ta: "Giang Thừa, ngày mai đặt cho tôi 99999 đóa hoa hồng đưa đến văn phòng Mộ Sơ Tình, tôi nghẹt chết cô ta!"
"......" Giang Thừa có chút cạn lời, tổng giám đốc à, anh cái này nửa đêm nửa hôm, phát bệnh thần kinh gì vậy......
"Tổng giám đốc, lý do tặng hoa cho phu nhân là gì vậy?" Giang Thừa tốt tính hỏi một câu.
"Công ty rút thăm trúng thưởng, cô ấy là người may mắn trúng được! Lấy danh của tôi đưa!"
"......" Một cái lý do sứt sẹo như thế......!Mà tổng giám đốc anh cũng có thể nghĩ ra được.
Hoắc Bắc Cảng ngay sau đó lại hỏi cậu ta: " Chuyện lúc trước tôi kêu cậu làm, cậu đã làm tốt hay chưa?"