Hoắc Bắc Cảng bị Mộ Sơ Tình đánh liền nổi giận, đôi tay hắn liền chế trụ tay Mộ Sơ Tình.
Khóe miệng xả ra một hơi thở âm u, hắn tươi cười thấm người nhìn cô, trong lời nói chứa đựng sự lạnh nhạt, "Mộ Sơ Tình, cô làm ra vẻ cái gì chứ, chúng ta là vợ chồng, làm những việc này có chỗ nào không bình thường? Chúng ta kết hôn lâu như vậy, cô lại không cho tôi chạm vào một chút.
Có cặp vợ chồng nào không trải qua sinh hoạt vợ chồng không?"
Cùng cái tên kia kêu là cái gì mà Mạc Diệc Phong có thể đi ra ngoài, cùng cái tên Mạc Diệc Phong gì kia, liền có thể ở trong rạp chiếu phim làm mấy chuyện đáng khinh đó?
Hiện tại hai người bọn họ ở trong phòng lại không thể làm?
Mộ Sơ Tình đôi mắt ảm đạm nhìn xuống dưới, lông mi run rẩy một chút.
Cả người ngập tràn thất vọng.
Cô nhìn Hoắc Bắc Cảng, có chút cười lạnh.
"Tôi vẫn luôn cho rằng anh là một người chính nhân quân tử, có thể vì người phụ nữ của mình mà thủ thân, không nghĩ tới mà, anh chính là một tên đại biến thái, tôi nhìn lầm anh rồi."
Không phải vẫn luôn thích Hứa Hạ Đồng sao?
Không phải vẫn luôn đang chờ đợi cô ta quay về sao? Vậy hiện tại là có ý gì?
Hiện tại hắn động thủ chạm vào cô, là có ý gì.
Liền ngay lúc Hoắc Bắc Cảng đang rối não, đang định động thủ, Mộ Sơ Tình nhấc đùi, thúc vào bụng hắn một.
Hoắc Bắc Cảng cứ như vậy bị cô cho một đá, bay xa, cả người bay đến một góc.
Hoắc Bắc Cảng......!Thật sự cảm nhận sâu sắc sự nam tính tôn nghiêm của bản thân đã chịu vũ nhục.
Như thế nào ba ngày hai bữa lại bị vợ đánh bay?
"Biết sự lợi hại của tôi chưa? Lần sau còn dám đụng đến tôi, thứ anh chịu đựng không phải chỉ là một chút như thế đâu."
Mộ Sơ Tình vọt qua, đối với Hoắc Bắc Cảng giơ ngón tay thối, sau đó kiêu ngạo xoay người rời đi, tiêu sái rời đi không hề lăn tăn một chút nào.
Hoắc Bắc Cảng: "......"
Hoắc Tiểu Bao còn có "Độc thân cẩu", cả hai ở bên ngoài đợi thật lâu, chính là đang âm thầm quan sát động tĩnh ở bên trong.
Nhìn thấy Mộ Sơ Tình rời đi, sau đó Tiểu Bao mới kéo "Độc thân cẩu" đi vào.
Sau khi đi vào liền nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng từ trên mặt đất đứng dậy, Hoắc Bắc Cảng sửa sang lại quần áo của mình một chút.
Hoắc Tiểu Bao đi qua.
"Hoắc Bắc Cảng, ông có biết phụ nữ khuất phục nhất là điểm nào không?"
Tiểu Bao ngữ điệu nhàn nhạt hỏi làm Hoắc Bắc Cảng có chút không hiểu.
"Mua mua mua!"
Hoắc Bắc Cảng trả lời.
Hoắc Tiểu Bao sau khi nghe thấy cái đáp án này thiếu chút nữa hộc máu, trắng mắt liếc Hoắc Bắc Cảng một.
"Đồ đàn ông tục tằng, mẹ tôi lại không phải là cái loại người này.
Mẹ tôi chính là tiểu tiên nữ thanh mát thoát tục, ông cảm thấy là mua mua mua, có thể thu phục được sao?"
"......" Mẹ anh thanh mát thoát tục? Là tiểu tiên nữ, gặp qua tiểu tiên nữ nào một tát có thể đem người đánh bay sao?
Hoắc Bắc Cảng trầm trầm khuôn mặt, khiêm tốn lãnh giáo: "Đó là?"
Hoắc Tiểu Bao cười cười, "Bụp bụp bụp đó!"
Hoắc Bắc Cảng: "......"
Con trai à, tôi cũng muốn bụp lắm, chính là anh không biết mẹ anh có bao nhiêu mạnh mẽ, tôi còn chưa có bụp được cái nào, mẹ anh đã bụp một đánh bay tôi......
Hoắc Tiểu Bao nhìn sắc mặt hắn không thích hợp cho lắm, lo lắng hỏi một câu: "Hoắc Bắc Cảng, sắc mặt ông kém như thế, không phải là ông đi không được đó chứ."
"......!Ra ngoài đi!"
Hoắc Bắc Cảng nổi trận lôi đình, sau đó trực tiếp xách theo Tiểu Bao, còn có con chó của nó ném đi ra ngoài.
Tiểu Bao chính là một người kiên cường không ngừng, đối mặt với khó khăn sẽ bất khuất không buông tha, nó luôn cảnh giác bản thân chính là đoá hoa tương lai của tổ quốc, sau này chính là chỗ dựa của đảng và quốc gia, còn có nhân dân lao động.
Cho nên nó rất kiên cường từ trên mặt đất bò dậy, vỗ vỗ bụi trên người mình, lại còn sửa sang lại kiểu tóc của mình một chút cho ngay ngắn.
Đối mặt với thất bại, lại cho nó một nụ cười tươi mạnh mẽ, mỉm cười.