Hoắc Tiểu Bao nở một nụ cười ngọt ngào.
Tiểu Bao đứng dậy, sau đó sờ sờ đầu "Độc thân cẩu":
"Gặp qua nhiều heo như vậy, vẫn là cậu đáng yêu nhất.
"
Độc thân cẩu trừng mắt liếc nó một, "! ! " Tôi là cẩu! Tôi là cẩu! Tôi là cẩu!
Hoắc Tiểu Bao đứng dậy, sau đó rút từ sau lưng ra quyển tiểu thuyết tổng tài mà mình vẫn luôn mang theo kia, vì để giúp người cha thân yêu của mình, có thể chiếm được trái tim người mẹ yêu quý của nó, cho nên nó đem quyển tiểu thuyết tổng tài ném vào trong cửa.
Liền ném một ném như thế, ném tới trên người Hoắc Bắc Cảng đang ở trong phòng.
Giọng Hoắc Bắc Cảng phẫn nộ, từ bên trong truyền ra: "Hoắc Tiểu Bao!"
Hoắc Tiểu Bao đổ mồ hôi lạnh, có thể trở thành một người anh hùng, trong đó khẳng định có rất nhiều gian nan.
Hoắc Tiểu Bao sợ Hoắc Bắc Cảng từ bên trong lao ra giết nó, cho nên định bụng nhanh chân bỏ của chạy lấy người.
"Độc thân cẩu, chúng ta cũng chỉ có thể giúp hắn tới đây thôi, kế tiếp phải dựa vào chính hắn vậy.
" Hoắc Tiểu Bao thở dài một chút, nói xong sau đó liền bỏ chạy.
Ngay cả chó cũng vứt luôn.
"Độc thân cẩu" trong tình thế hỗn loạn đứng đơ tại chỗ, thế này là có ý gì đây?
Cậu bỏ chạy cũng không thèm mang tôi theo?
! !
Hoắc Bắc Cảng bị Tiểu Bao cầm một quyển sách ném tới chỗ mắt cá chân.
Hắn cúi người xuống, cầm quyển sách kia lên, nhìn đến tiêu đề quyển sách đó, khóe miệng co rút một chút.
《 tổng tài bá đạo chọc giận tiểu kiều thê 》
Hiện tại con nít đều xem mấy cái này không biết là có ý gì.
Toàn là mấy thứ hao mòn đầu óc.
Rồi thì! ! Hoắc Bắc Cảng cầm quyển sách kia, đi tới thư phòng của mình, ngồi xem! !
Hắn phải hiểu biết về phụ nữ một chút mới được.
Trên thực tế, đối với phụ nữ hắn thật sự một chút đều không hiểu biết.
Căn bản không biết phụ nữ yêu thích cái gì, thích nghe những câu gì, thích làm điều gì?
Càng không biết làm thế nào để dỗ dành một người phụ nữ.
Ah không, hắn không cần hiểu biết người phụ nữ khác làm cái gì, hắn chỉ cần hiểu biết người phụ nữ của hắn cần cái gì thôi.
Hắn ở chung với phụ nữ không nhiều lắm, chỉ có Hứa Hạ Đồng còn có Mộ Sơ Tình.
Hứa Hạ Đồng, Hoắc Bắc Cảng đối với cô ta, vẫn luôn là hình tượng nhẹ nhàng, quân tử, không nóng không lạnh, hai người ở chung chính là cái kiểu nước ấm nấu ếch xanh, rất bình đạm, một chút cảm tình đều không có.
Hoắc Bắc Cảng đối với Hứa Hạ Đồng trước nay đều không có làm bất cứ việc gì quá mức, Hứa Hạ Đồng tay cô ta, hắn chưa bao giờ chạm vào, cho nên hai người nói kết giao sau đó cũng không có chính thức dắt tay nhau, bởi vì chỉ cần đụng phải tay cô ta, Hoắc Bắc Cảng liền sẽ từ trong ra ngoài sinh ra một loại cảm giác ghê tởm kịch liệt, cái loại cảm giác ghê tởm này, thật sự là muốn nôn.
Hắn sợ bản thân sẽ phát ói, cho nên vẫn luôn không có dắt tay Hứa Hạ Đồng.
Đàn ông bình thường có cái gì mà sờ đầu, sờ mó lung tung, còn có hôn môi cái gì, hắn từ trước đến nay đều không có suy xét qua.
Thân thể cô ta, hắn cũng không có chạm vào, không có vẫn là không có.
Một chút ý niệm đều không có.
Nói hai người là người yêu, chi bằng nói là người xa lạ một chút quan hệ đều không có.
Chính là Hoắc Bắc Cảng đối với Mộ Sơ Tình lại không giống như thế, hắn từ trước đến nay đối với cô, chính là muốn chạm vào nơi nào liền chạm vào nơi đó, một chút cảm giác ghê tởm đều không có, lại còn là rất tự nhiên.
Chẳng sợ mấy năm đó hắn ghét Mộ Sơ Tình nhất, cũng là như thế, hắn muốn chạm vào cô là liền chạm vào.
Hoắc Bắc Cảng cảm thấy bản thân mình rất kỳ quái.
Đối với người yêu, bản thân mình muốn bên nhau cả đời, một chút cảm giác đều không có, chính là đối với kẻ thù bản thân muốn hận cả đời, lại lúc nào cũng muốn cùng cô làm chút chuyện gì đó.
Hoắc Bắc Cảng nghĩ đến đây, đôi mắt ảm đạm cụp xuống.
Cuối cùng, hắn đang xem cuốn tiểu thuyết tổng tài.