Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời


Mộ Sơ Tình nhanh chóng đánh gãy lời bọn họ, tiếp tục cười trừ e thẹn, "Aizda, dì à, dì kêu sai người rồi, mẹ chồng con đều không tôn trọng người, thì làm sao mà tôn trọng người khác, thật không dám giấu diếm, con đều là học từ mẹ chồng đấy.

Có phải là học rất giống hay không, quả thực là giống nhau như đúc.

"
Hà Thục cũng không muốn ở chỗ này cãi nhau với Mộ Sơ Tình, rốt cuộc chỗ này là đại sảnh, cãi nhau sẽ có rất nhiều người nhìn bọn họ, bị người ta nói là thiếu ý thức.

Ngay lúc Mộ Sơ Tình muốn cãi nhau với bọn họ, Hà Thục liền kêu mấy người kia.

"Được rồi, mọi người đừng ở đây nói lý luận kiến thức với cô ta nữa, trở về tôi tự nhiên sẽ dạy cô ta, đừng để cho cô ta ảnh hưởng đến tâm tình dạo phố của chúng ta, chúng ta đi dạo phố đi.

"
Ngại vì mặt mũi Hà Thục, bọn họ cũng không có cãi lại, trực tiếp liền đi vào quầy bán hàng bên trong mua đồ.

Đám người này chính là phu nhân nhà giàu cái gì, ngày thường mua đồ chính là không chớp mắt, cái gì quý thì mua, cái gì xa xỉ thì mua, chỉ cần là đồ của quý mới liền mua, mặc kệ là đẹp hay là khó coi, chỉ cần là hàng xa xỉ, là đồ của quý sau liền mua hết, túi xách, giày còn có quần áo, đều kêu nhân viên gói lại.

Ánh mắt Mộ Sơ Tình, dừng lại ở một đôi giày cao gót, cô bị đôi giày cao gót kia hấp dẫn.

Cô muốn
Nhưng mà xem giá, 3 vạn 8, cô mua không nổi đôi giày đắt tiền như thế.

Thẻ của Hoắc Bắc Cảng, vốn dĩ cô định cầm thẻ của hắn đi tiêu xài, chính là lúc Hoắc Bắc Cảng đem cô đá xuống xe, đã nghiêm trọng cảnh cáo cô, nhất định không được cầm thẻ của hắn đi mua giày, mua cái gì cũng đều được, chính là không thể mua giày.

Nếu mua giày, vậy tiền đó hắn không trả, Mộ Sơ Tình mua thì liền tính là mượn của hắn.

Cái tên đàn ông bụng dạ hẹp hòi này, Mộ Sơ Tình cũng không có tiền trả cho hắn, liền thu lại tầm mắt, không nhìn nữa.

Mộ Sơ Tình cạn lời với Hoắc Bắc Cảng.

Hắn chấp nhất như thế, không cho cô mua giày, chính là sợ quẹt thẻ của hắn, đại biểu cho hắn tặng cho cô sao?
Sợ cô sẽ chạy trốn? Sợ hai người bọn họ sẽ chia lìa sao?
Mộ Sơ Tình nghĩ tới lúc đó khi cô còn học sơ trung*, nhìn thấy một quyển tiểu thuyết ngôn tình, còn rất để ý, mãnh liệt yêu cầu Hoắc Bắc Cảng không được tặng giày cho cô, bởi vì tặng giày liền đại biểu cho chia lìa, nếu như có người tặng cho người khác một đôi giày, liền đại biểu cho người đó sẽ rời xa anh ta, mang giày của anh ta, sẽ bỏ chạy.

Giày = chia lìa.

*sơ trung tương đương cấp 2 ở VN.

Cũng không biết có phải là kiên kỵ điều này hay không, cho nên Hoắc Bắc Cảng mới không cho cô mua giày.

Hoắc Bắc Cảng, còn biết sợ, biết kiên kỵ điều này sao?
Hắn sợ cô sẽ rời xa hắn sao?
Sợ cô sẽ bỏ chạy, cho nên mới làm chuyện ấu trĩ như thế?
Nhưng mà Hoắc Bắc Cảng à, anh có biết không? Tôi rất muốn chạy đó, muốn cách anh thật xa, tốt nhất là kiếp này cũng đừng gặp lại nhau.

Như vậy liền có thể không nghĩ tới.

! !
Mộ Sơ Tình còn đang ngây ngốc, bị Hà Thục đẩy một, mới trở về hiện thực, phản ứng lại.

Hà Thục trách cứ cô một câu: "Mộ Sơ Tình, cô ngây ngốc làm cái gì? Tính tiền đi.

"
"Tôi?" Mộ Sơ Tình hoảng sợ, thấy Hà Thục nói thật, cô liền có chút sợ hãi.

"Tôi đi tính tiền? Tôi trả tiền?"
Hà Thục miệng lưỡi sắc bén châm chọc Mộ Sơ Tình, từng câu từng chữ không lưu tình, "Yo, Mộ Sơ Tình, cô đây là tiếc tiền đúng không? Gả đến nhà của chúng tôi, ăn của chúng tôi, uống của chúng tôi, dùng của chúng tôi, tiêu tiền của chúng tôi, hiện tại tất cả những thứ cô có đều là con trai tôi cho cô, cho nên, cô tốn chút tiền thì xảy ra chuyện gì? Nuôi cô từ nhỏ cho đến lớn, ở trên người của cô, không tiêu nửa xu tiền?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui