Lang Dạ thu tay về, nhìn Nhung An, ủy khuất mấp máy môi, muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn là không nói ra.
Ánh mắt hắn đáng thương hề hề giống như mắt nai, lấp lánh nước lại vô tội.
Tóm lại, người khác nhìn đến, sẽ bị hắn thu hút.
......!
Hoắc Bắc Cảng liên tiếp nhận được rất nhiều tin nhắn, đều là tin nhắn mẹ hắn gửi qua, còn có thêm một tin MMS.
Ah, cái tin nhắn MMS kia thật lợi hại nha, Mộ Sơ Tình cười với người đàn ông khác.
Từ khi hắn cùng Mộ Sơ Tình trải qua chuyện 5 năm trước, từ đó Mộ Sơ Tình đều không có cười với hắn nữa.
Tươi cười sáng lạn, chính là, ở trong mắt hắn tại sao lại chói mắt đến như thế chứ?
Hơn nữa, hai người còn cùng nhau mua quần lót, món đồ thân mật như thế.
Mộ Sơ Tình còn không có mua quần lót cho hắn, cái loại đồ thân mật như thế đâu.
Giang Thừa cảm thấy tổng giám đốc cầm điện thoại, cúi đầu chăm chú, à không, thích chơi di động, nhìn di động, luôn nhìn chằm chằm vào di động.
Hoắc Bắc Cảng nhận được mấy cái tin nhắn, sau đó liền nhìn chằm chằm di động nhìn không rời mắt, Giang Thừa rất hứng thú với cuộc sống riêng tư của Hoắc Bắc Cảng, lại trộm suy nghĩ xem.
Chính là Hoắc Bắc Cảng lại đột nhiên phẫn nộ đem điện thoại ném lên trên bàn, cặp mắt cao ngạo nhìn Giang Thừa, cười lạnh hỏi một câu: "Giang Thừa, cậu cảm thấy bức ảnh này có phải là photoshop hay không?"
Giang Thừa nhìn bức ảnh kia một chút, cả người chấn động, đau lòng cho tổng giám đốc.....!
Trên đỉnh đầu bị chụp một chiếc mũ xanh to như thế, có thể không đau lòng sao?
Giang Thừa không mở miệng nói chuyện, sợ kích thích tổng giám đốc.
Hoắc Bắc Cảng lãnh đạm ý cười ngưng ở trong miệng.
......!
Mộ Sơ Tình trở về đã là hơn 9 giờ tối.
Hoắc Tiểu Bao trên đường về đã gọi cho Mộ Sơ Tình một cuộc điện thoại, trong điện thoại, ủy khuất cực kỳ, "Mộ Sơ Tình, mẹ còn chưa trở về, là muốn nhìn con đói chết sao? Đến bây giờ con còn chưa có ăn cơm được không?"
Mộ Sơ Tình hoảng sợ, đau lòng cực kỳ, "Người làm trong nhà nấu cơm, con như thế nào lại không ăn hả?"
Hoắc Tiểu Bao bên kia chơi xấu.
"Ăn không vô! Không thích ăn! Con chỉ thích ăn cơm mẹ nấu! Mẹ không trở về, hiện tại con liền lấy roi mây ra."
Mộ Sơ Tình cho rằng Hoắc Tiểu Bao muốn đánh cô, vì thế lập tức thỏa hiệp xin lỗi, "Đừng, Tiểu Bao đại nhân tha mạng, đừng đánh ta, ta sai rồi."
"Con không đánh mẹ, con đánh Hoắc Bắc Cảng, cái đồ thiếu dạy bảo này!"
"......!Ah, vậy con tiếp tục lấy đi, tốt nhất là đánh chết hắn."
"......" Hoắc Tiểu Bao khóe miệng run rẩy một chút, nhìn Hoắc Bắc Cảng trước mặt nó cũng đang run rẩy, nó thật sự không nói nên lời.
Hoắc Bắc Cảng cầm trong tay chính là chiếc Macbook phiên bản mới nhất của Apple, là món đồ tâm niệm của Hoắc Tiểu Bao, Hoắc Tiểu Bao khát vọng cái Macbook này để chơi game từ lâu rồi, cho nên bị Hoắc Bắc Cảng cầm lấy uy hiếp như vậy, nó liền thỏa hiệp gọi điện thoại cho Mộ Sơ Tình, nói mình đói bụng, mau trở về nấu cơm.
Kỳ thật người đói, làm gì có thể là nó chứ.
Còn không phải cái lão già Hoắc Bắc Cảng ở trước mặt nó sao, cái tên đàn ông làm ra vẻ này, đầu bếp khách sạn năm sao nấu cơm cho hắn, chính là không ăn, cũng không ăn lấy một miếng, liền nói thẳng không thể ăn, thiếu chút nữa ngay cả siêu cấp khó ăn cũng nói ra, chính là muốn ăn cơm Mộ Sơ Tình nấu.
Chính là hiện tại đã là mấy giờ rồi, Mộ Sơ Tình này ở bên ngoài bận rộn phong hoa tuyết nguyệt còn chưa chịu về, Hoắc Bắc Cảng lại không kéo mặt già của mình ra gọi điện thoại hỏi Mộ Sơ Tình có về hay không, cho nên mới giở trò ra như thế.
Uy hiếp Hoắc Tiểu Bao gọi điện thoại kêu Mộ Sơ Tình trở về, Mộ Sơ Tình không phải là nghe lời Hoắc Tiểu Bao nhất sao?