Hoan Bảo lãnh lệ cười, "Ngươi ta đều biết, bọn họ căn bản không có cách nào có thể ở bên nhau.
Chỉ có làm cho bọn họ tách ra, toàn bộ Thiên Đình, mới có thể an bình."
Hạo Thiên Khuyển trầm mặc một chút, đích xác điều kiện này đặc biệt dụ hoặc, nói nó không thấy lạ là giả, chính là đây là vấn đề về mặt mũi, cũng không thể lập tức đồng ý.
"Vậy các ngươi cho ta suy xét một chút.
Nghĩ thông suốt rồi tự nhiên sẽ trả lời cho các ngươi."
......!
Lúc tan tầm, Mộ Sơ Tình nhận được một cuộc điện thoại, là Mộ Oanh Oanh gọi tới.
Cái người phụ nữ này muốn giở trò gì nữa đây, cô còn tưởng mấy ngày nay không thấy cô ta quấy rầy cô, là sóng yên biển lặng, không nghĩ tới thế nhưng cô ta lại còn dám giở trò.
Mộ Sơ Tình cuối cùng vẫn là tiếp nghe, bên kia là một cậu nam sinh.
"Xin chào, xin hỏi cô là bạn của Mộ Oanh Oanh phải không?"
Bên kia hỏi, Mộ Sơ Tình có chút ngây ngốc, không phản ứng lại được, "Là tôi, xảy ra chuyện gì sao? Phát sinh chuyện gì?"
"Không có, bạn cô hiện giờ đang ở quán bar uống say, còn có mấy người đàn ông đang quấy rầy cô ấy, cô nhanh tới quán bar giúp cô ấy một chút."
Bên kia vội vàng kêu cô đi qua.
Mộ Sơ Tình cảm thấy không còn lời gì để nói, bộ nhìn cô giống như là Lôi Phong tâm địa thiện lương, nhận khăn quàng đỏ sao?
Mộ Sơ Tình trở giọng khinh thường, "Cái loại quên mình vì người, mấy cái chuyện đại công vô tư này, cậu gọi điện thoại kêu 110 đi, gọi điện thoại kêu ba mẹ cô ta đi đón cô ta cũng được.
Tôi không biết võ công, cứu cô ta không được.
Hơn nữa, vị tiên sinh này, tôi không có nghe lầm mà nói, cậu hẳn là một nam sinh.
Nếu như cậu thật sự nhiệt tình như thế, sao cậu không tự mình đi cứu cô ta luôn đi?"
Nam sinh kia: "......"
Mộ Sơ Tình không quản quá nhiều, trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó, cái số điện thoại kia lại tiếp tục gọi sang, Mộ Sơ Tình không kiên nhẫn, định mắng cho một trận, là tiếng Mộ Oanh Oanh khóc sướt mướt, "Chị, chị cứu tôi với, cứu tôi với được không?"
Mộ Sơ Tình càng thêm bực bội, cô cũng không phải là đàn ông gì, nghe tiếng phụ nữ khóc liền động lòng thương.
"Cô như thế này, còn uống say? Tôi thấy cô đang rất tỉnh táo đấy, tự mình đi về đi."
"Không cần, chị cứu tôi nhanh lên, bọn họ nói muốn tôi bồi bọn họ ngủ......! Tôi không muốn, chị tới cứu tôi nhanh lên, không ai có thể giúp tôi.
Chị, cầu xin chị."
Mộ Sơ Tình: "......"
Người này là heo sao? Lúc này rồi còn không biết báo cảnh sát? Còn gọi điện thoại kêu cô, vừa thấy liền không phải chuyện tốt lành gì.
Ngay lúc Mộ Sơ Tình lười phải phản ứng lại, chuẩn bị cúp máy, Mộ Oanh Oanh sốt ruột nói: "Chị, chị không cần như vậy, chị tới cứu tôi, tôi liền nói cho chị biết chân tướng lúc trước ba mẹ chị chết."
Mộ Sơ Tình biểu tình căng thẳng, ngừng bước chân, có chút luống cuống, "Cô nói cái gì? Cái gì mà chân tướng cái chết của ba mẹ tôi, chẳng lẽ ba mẹ tôi chết không bình thường sao?"
Mộ Oanh Oanh bên kia nghe được Mộ Sơ Tình đã mắc lừa, lập tức tiếp tục lừa dối: "Đúng vậy, chị, bây giờ chị tới cứu tôi, cứu tôi ra ngoài, tôi liền nói cho chị biết chân tướng cái chết của ba mẹ chị, tôi nghe ba mẹ tôi nói qua, cho nên tôi mới biết.
Ba mẹ chị mất, cũng không có đơn giản như chị nghĩ."
Nghe được lời như vậy, Mộ Sơ Tình rốt cuộc nhịn không được, nghe được chuyện của ba mẹ cô, những phòng bị của cô đều bị gỡ xuống, cô lập tức đi xuống dưới lầu, "Hiện tại cô đang ở đâu, bây giờ tôi lập tức qua đó."
"Tôi ở quán bar Hoàng Triều, chị tới cứu tôi nhanh lên."
Nói xong, hai người đều không hẹn mà cùng ngắt điện thoại.
Mộ Oanh Oanh nhìn điện thoại, cười gian trá.