"Những thứ Hoắc Bắc Cảng thích ăn không nhiều lắm, nhưng mà những thứ ghét thì rất nhiều.
Anh ấy không thích ăn cải thảo, không thích ăn dưa chuột, không thích ăn cà rốt, trái cây thì không thích ăn dưa Hami, không thích ăn dâu tây, không thích bánh ngọt, anh ấy không thích ăn bất cứ món ngọt nào, màu sắc chán ghét nhất là màu lam.
Thích uống cà phê đen, không thêm đường không thêm sữa, anh ấy thích ăn sườn heo."
"Anh ấy thích......"
"Anh ấy thích......"
"Anh ấy thích......"
"Anh ấy không thích......"
"Anh ấy không thích......"
"Anh ấy không thích......"
Mộ Sơ Tình nói, nói đến mức bản thân nghẹn ngào, cô cắn chặt răng, ngăn lại xúc động muốn khóc của bản thân.
Vừa nói ra là cô đã rất muốn khóc, vì cái gì?
Đại khái là bởi vì cô càng nói càng phát hiện ra bản thân cô hiểu biết về Hoắc Bắc Cảng còn nhiều hơn là cô hiểu về chính bản thân mình.
Cô sợ sau này rốt cuộc cô sẽ không tìm được bất cứ người nào có thể khiến cô dụng tâm đi yêu như thế, càng sợ hãi chính là cô muốn đối tốt với một người lại không có cách nào đối tốt với họ giống như đã từng làm với Hoắc Bắc Cảng.
Cô thật sự rất yêu rất yêu Hoắc Bắc Cảng, yêu đến nỗi trong thế giới của cô chỉ có một mình hắn tồn tại, yêu đến nỗi hiểu rõ hết tất cả thói quen và sở thích của hắn, đi tìm hiểu tất cả những thứ thuộc về hắn, thật sự cô hiểu biết về Hoắc Bắc Cảng còn muốn rõ hơn cả chính bản thân hắn.
Chính là, cho dù cô có thích có yêu đến như vậy, nhưng kết quả vẫn phải chia lìa.
Hay là nói hiện thực chính là như vậy, bạn thích một người nhưng lại không có khả năng làm cho người đó cũng thích mình.
Cô rất sợ tương lai cô không có cách nào đối tốt với bất kỳ ai khác, nhiệt tình của cô, chân tâm của cô nhiều năm như thế đều lãng phí ở trên người Hoắc Bắc Cảng.
Giang Vị Uẩn lấy ra một quyển sổ nhỏ, ghi lại từng thứ từng thứ một, đặc biệt nghiêm túc, sợ bản thân sẽ bỏ sót mất điểm gì quan trọng.
Giang Vị Uẩn theo đuổi Hoắc Bắc Cảng, cô ta cảm thấy mình phải kiên trì bền bỉ, cần phải nỗ lực thì mới có thể theo đuổi được người đàn ông mình thích.
Hạnh phúc là tự mình nắm bắt, hiện tại cô ta đã bắt đầu thực hiện bước đầu tiên, hiểu biết tất cả sở thích của nam thần trong lòng mình, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cần phải có đề tài chung với nam thần thì mới có thể nói chuyện ăn ý với nhau được.
Hiện tại xem ra Mộ Sơ Tình thật sự không có sinh ý với Hoắc Bắc Cảng, ngay từ đầu Mạc Diệc Phong đã nói với cô ta là Mộ Sơ Tình không thích Hoắc Bắc Cảng, chung sống với hắn cũng không phải là tự nguyện, là bởi vì người nhà sắp đặt.
Giang Vị Uẩn còn không tin, cảm thấy Mộ Sơ Tình chắc chắn chính là bởi vì thích Hoắc Bắc Cảng cho nên mới dây dưa với hắn, kết hôn với hắn.
Cho nên mới có chuyện hôm nay cô ta kêu anh trai sắp xếp cuộc gặp mặt này.
Chính là cô ta muốn dò hỏi Mộ Sơ Tình một chút xem có phải thật sự giống như anh trai cô ta nói như vậy không, không thích Hoắc Bắc Cảng, đối với hắn không có bất cứ cảm tình gì.
Hiện tại Giang Vị Uẩn đã suy đoán ra được, Mộ Sơ Tình thẳng thắn nói ra như thế, không một chút che dấu, thật đúng là một chút cảm giác yêu thích đều không có.
Nếu thật sự thích Hoắc Bắc Cảng làm sao có thể thẳng thắn nói hết tất cả sở thích của Hoắc Bắc Cảng ra được?
Chẳng qua, Mộ Sơ Tình nói ra, là thật hay là giả, là thật sự đại công vô tư nói ra hay là cố ý gài bẫy đợi cô ta sập vào thì còn phải đợi cô ta đi nghiên cứu đã.
Tuy rằng Giang Vị Uẩn biết Mộ Sơ Tình hiểu biết về Hoắc Bắc Cảng như thế, nguyên nhân là bởi vì từ nhỏ Mộ Sơ Tình và Hoắc Bắc Cảng đã lớn lên bên nhau, biết sở thích của hắn cũng rất bình thường, giống như là em gái hiểu biết về anh trai vậy, thế nhưng trong lòng Giang Vị Uẩn vẫn là có chút không thoải mái, cảm thấy Mộ Sơ Tình đối với Hoắc Bắc Cảng như vậy thật sự quá ái muội.
Không biết còn tưởng rằng Mộ Sơ Tình là bởi vì theo đuổi Hoắc Bắc Cảng nên mới biết rõ về hắn như vậy.