Chính là hình ảnh vừa rồi, người nào có mắt đều sẽ nhìn ra được căn bản là Hoắc Bắc Cảng đối với Mộ Sơ Tình không phải đơn giản là không có ý, ngược lại là rất để ý, đàn ông nhìn đàn ông, ánh mắt kia vừa thấy là có thể nhìn ra được, trong mắt Hoắc Bắc Cảng tràn ngập hận ý nhìn anh ta.
Cái loại hận ý này, rất rõ ràng chính là căm ghét, ghen.
Nếu thật sự không thích một người, đối với một người không để bụng, chưa nói tới việc có yêu hay không yêu, căn bản là không có cái gọi là sinh ra ghen ghét này.
Chung quy vẫn là do anh ta quá mức khinh địch, Hoắc Bắc Cảng hắn đối với Mộ Sơ Tình tuyệt đối không có khả năng, chính là mặt ngoài không để bụng, ngược lại là hắn không nghĩ tới lại để ý rất nhiều.
Mạc Diệc Phong nắm chặt đôi tay, tức giận đến mức gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ.
Hiện giờ trong lòng anh ta rất khó chịu, cái loại khó chịu này không khác gì năm đó, sau khi phát sinh mọi chuyện, Tiểu Khốc Bao rời khỏi anh ta, đi tìm, đi lo lắng cho Hoắc Bắc Cảng vậy.
Anh ta lại một lần nữa, thất bại dưới cùng một người đàn ông, làm sao anh ta có thể cam tâm, tuyệt đối không thể nào.
Giang Vị Uẩn nằm trong lòng Mạc Diệc Phong, nghĩ đến mối tình đầu của mình còn chưa có nảy mầm đơm hoa kết trái, cứ như vậy đã chết từ khi chưa gieo hạt, trong lòng càng lúc càng thương tâm, càng khóc càng càng nghiêm trọng, có chút chân tay luống cuống, cô ta chỉ có thể nhờ anh trai giúp đỡ.
"Vậy anh ơi, bây giờ phải làm sao đây? Nếu như Hoắc Bắc Cảng thật sự thích Mộ Sơ Tình, hai người bọn họ thật sự thích đối phương mà nói, em cũng không thể chia rẽ bọn họ, lúc trước em cho rằng hai người bọn họ là thật sự không có cảm tình, hôn nhân một chút đều không hạnh phúc, cho nên em mới theo đuổi Hoắc Bắc Cảng, chính là hiện tại xem ra căn bản không phải như chúng ta nghĩ, vừa rồi thái độ của Hoắc Bắc Cảng như vậy làm sao có thể là không thích được."
Mạc Diệc Phong nghe Giang Vị Uẩn có ý định từ bỏ, nháy mắt nổi giận lên, buông lỏng cô ta ra, lớn tiếng mắng cô ta một trận: "Cho nên em liền định từ bỏ sao? Mới có chút chuyện nhỏ như thế là em liền từ bỏ.
Mọi chuyện chẳng phải là còn chưa điều tra rõ ràng sao? Làm sao em lại khẳng định là hắn ta thích cô ấy? Anh nói cho em biết, Hoắc Bắc Cảng không thích Mộ Sơ Tình! Hắn ta không thích cô ấy! Hắn ta nhất định không thể thích cô ấy!"
Giang Vị Uẩn nhìn thái độ bá đạo như vậy của Mạc Diệc Phong, hơn nữa còn hung hăng quát cô ta như thế, cảm thấy càng ngày càng ủy khuất, từ nhỏ đến lớn anh trai đều không có dùng cái thái độ như vậy mà quát mắng cô ta.
Hiện tại thế nhưng bởi vì hai người kia mà hai anh em bọn họ liền cãi nhau sao?
Giang Vị Uẩn vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm Mạc Diệc Phong, quật cường cắn cánh môi, hôn anh ta: "Anh mắng em như vậy để làm gì, anh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ hai người bọn họ đều thích nhau, em liền không thể từ bỏ sao? Nếu hai người bọn họ không thích đối phương, em chen chân vào theo đuổi Hoắc Bắc Cảng, vậy thì không sao? Xét về mặt đạo đức mà nói, rốt cuộc bọn họ không có cảm tình, em lại không phải là làm tiểu tam.
Chính là hiện tại bọn họ nếu như thật sự thích đối phương, Hoắc Bắc Cảng thích Mộ Sơ Tình, em lại đi phá hoại tình cảm giữa hai người đó, em đây chính là cái loại tiểu tam không hơn không kém, cái loại chuyện quả thực không có đạo đức này em không làm." 2
Cô ta đứng, ngồi, làm việc quang minh chính đại, cho nên không thể làm loại chuyện xấu xa như thế được.
Giang Vị Uẩn cảm thấy thái độ lúc này của anh trai thật sự rất không bình thường, quả thực chính là không phân biệt đúng sai.
Hơn nữa còn độc đoán bá đạo.
Mạc Diệc Phong nhìn Giang Vị Uẩn càng khóc càng thương tâm, trong nháy mắt, đau lòng vô cùng.
Hối hận bản thân vừa rồi thế nhưng lại lớn tiếng như vậy.
Lại liên tưởng đến vừa rồi bản thân nổi giận đã bạo phát phẫn nộ trong lòng, anh ta tức khắc phản ứng lại, cảm thấy bản thân nói chuyện không có suy nghĩ, giống như những gì em gái nói.