Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách em gái anh ta được, chỉ là trách anh ta quá xúc động.
Hơn nữa Vị Uẩn chính là một cô gái mới lớn, tâm cơ còn chưa có thâm sâu, cái gì cũng đều không hiểu, là đoá hoa lớn lên trong nhà kính.
Từ nhỏ đến lớn đều không có chịu qua khổ cực cho nên Mạc Diệc Phong nghĩ lại chính mình vừa rồi đã hơi lớn tiếng.
Anh ta hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, duỗi tay bắt lấy hai bả vai Giang Vị Uẩn, giải thích với cô ta: "Vị Uẩn, chuyện này không cần em phải lo, em thích cậu ta, anh sẽ giúp em.
Dù sao anh cũng nói hai người bọn họ không có tình cảm, bọn họ chính là không có tình cảm với nhau, anh không cho phép em tùy tiện bỏ cuộc.
Anh thích Mộ Sơ Tình, thích nhiều năm như thế anh đều không có bỏ cuộc, em từ bỏ cái gì chứ?"
Giang Vị Uẩn nhìn sắc mặt của Mạc Diệc Phong, nhìn thấy trong mắt anh ta toát ra tình tố khác lạ, liền cảm thấy rất không thích hợp, "Anh, em biết, em biết là anh thích Sơ Tình tỷ! Cho nên, anh không màng tất cả muốn đoạt chị ấy về.
Em biết anh thích chị ấy, em cũng biết anh thích chị ấy rất nhiều năm, nhưng mà thích lại không phải đơn phương, Sơ Tình tỷ thích anh sao? Nhưng nếu như người Sơ Tình tỷ thích chính là Hoắc Bắc Cảng, thì phải làm sao đây!"
Mạc Diệc Phong nắm chặt hai tay, cơn tức lại bốc lên.
Cho dù đây là em gái anh ta, nhưng mà lại nói ra mấy lời phiền lòng như vậy cũng sẽ làm lửa giận trong lòng anh ta ngùn ngụt cháy lên, anh ta không thích nghe! Không thích nghe mấy lời như vậy, một chút đều không thích nghe mấy lời khuyên nhảm nhí này, kêu anh ta từ bỏ! Đều là mấy lời chó má cả, nếu thật sự có thể từ bỏ thì đã không phí hoài nhiều năm như thế, bao nhiêu ngày ngày đêm đêm như vậy, bao nhiêu lâu như vậy, anh ta có thể từ bỏ thì đã sớm từ bỏ rồi, căn bản là không thể nào day dứt cho tới ngày hôm nay.
Có trời biết, để anh ta có thể duy trì ý chí được tới ngày hôm nay là vì cái gì? Ai có thể đi vứt bỏ mặt trời trong lòng mình đi tìm hắc ám vĩnh cửu được chứ?
Mộ Sơ Tình năm đó chính là mặt trời nhỏ trong lòng anh ta, không có cô, anh thậm chí cũng không biết bản thân mình phải vượt qua như thế nào.
Mạc Diệc Phong tiếp tục nói với Giang Vị Uẩn, "Vị Uẩn, vừa rồi lúc ăn cơm không phải em đã hỏi Sơ Tình rồi sao? Cô ấy trả lời như thế nào? Cô ấy nói không thích, hơn nữa bọn họ còn sắp ly hôn, cho nên, cục diện vừa rồi có thể nhìn ra được là Sơ Tình không thích Hoắc Bắc Cảng, cô ấy căn bản là muốn ly hôn, chỉ là Hoắc Bắc Cảng không biết đã xảy ra chuyện gì, lại đột nhiên dây dưa, có khả năng là bởi vì công ty của Hoắc Bắc Cảng sắp lên sàn, tai tiếng ly hôn sẽ làm cho hình tượng của cậu ta bị hủy hoại, cho nên trước lúc công ty lên sàn thì không thể ly hôn, bằng không cái công ty mới cậu ta một tay sáng lập sẽ phải trì hoãn kế hoạch lên sàn lại, cho nên mới không đồng ý ly hôn, em không cần phải nghĩ nhiều thế đâu."
Giang Vị Uẩn vẫn còn bán tín bán nghi với những lời Mạc Diệc Phong vừa nói, không biết là có nên tin hay không.
"Thật sao? Những lời anh nói đều là thật sao?"
Mạc Diệc Phong mỉm cười nhìn Giang Vị Uẩn, nụ cười như tắm mình trong gió xuân, rất đẹp.
"Đồ ngốc, anh đã lừa em bao giờ chưa, những lời anh nói đều là thật, nếu như em thật sự thích, thì phải theo đuổi tới cùng.
Nếu như chuyện công ty của Hoắc Bắc Cảng giải quyết xong, Sơ Tình ly hôn với Hoắc Bắc Cảng rồi, em còn không chịu động thủ, cậu ta liền sẽ chạy theo người khác, đến lúc đó xem em sẽ khóc lóc ăn vạ như thế nào."
Nghe xong, ngay tức khắc Giang Vị Uẩn liền cảm thấy anh trai mình nói cũng rất có đạo lý, tâm trạng uể oải vừa rồi, nháy mắt đã tiêu tan, lúc này mới bừng tỉnh ngộ,vừa rồi Sơ Tình cũng đã chính miệng nói là không thích, hơn nữa còn muốn ly hôn.
Bản thân đều đã chính miệng thừa nhận, đó chính là thật sự không thích, muốn ly hôn, cho nên là cô ta có cơ hội.
"Được, em sẽ nghe theo anh, em biết anh sẽ không gạt em, em liền nỗ lực thử xem sao, nếu thật sự không được thì em sẽ từ bỏ, đàn ông tốt trên đời này nhiều như vậy, cũng không nhất định cứ phải là Hoắc Bắc Cảng."