Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời


"Như vậy là sao?" Mộ Sơ Tình nghe mà xoắn cả não, không hiểu ra làm sao.

"Chính là ngươi phải làm cho Hoắc Bắc Cảng biết ngươi chính là Mộ Sơ Tình, nhưng lại không thể trực tiếp nói cho hắn biết, thậm chí không thể nhở hắn ngươi chính là Mộ Sơ Tình."
Mộ Sơ Tình: "......" Mẹ nó!!!!!
"Đại Thụ gia gia, ngài nói như vậy là không đúng rồi, ngài nói tôi không thể nói trực tiếp với Hoắc Bắc Cảng tôi là ai, việc này đã nói trước đây rồi, tại sao bây giờ lại không cho tôi gợi ý cho Hoắc Bắc Cảng chứ? Nếu như không cho tôi nhắc khéo Hoắc Bắc Cảng thì làm sao anh ta biết tôi là ai được? Cũng không thể nào là tôi cứ chạy tới trước mặt Hoắc Bắc Cảng thì anh ta liền biết tôi là Mộ Sơ Tình đi?"
Ngài cũng biết đấy, Hoắc Bắc Cảng là một tên thiểu năng trí tuệ, không có thông minh như vậy đâu!
Bỗng nhiên Đại Thụ gia gia bật cười thần bí, vỗ vỗ bả vai Mộ Sơ Tình: "Tiên tử à, cái này không thuộc phạm vi quản lý của ta, việc này phải làm như thế nào vẫn là ngươi tự suy nghĩ rồi làm đi ha, được rồi, không nói với ngươi nữa, ta còn phải quay về thiên đình đánh cờ đây!"
Mộ Sơ Tình: "......"
......
Mộ Sơ Tình rời khỏi bệnh viện quay về khách sạn Thất Thiên, tuy rằng tiền thuốc, tiền khám bệnh đều được Mạc Diệc Phong thanh toán, chính là Mộ Sơ Tình rất không thích bệnh viện.
Bệnh viện chính là một nơi sinh ly tử biệt, là nơi Mộ Sơ Tình ghét nhất, khi còn nhỏ, cô chính là ở bệnh viện, không gặp được ba mẹ mình lần cuối, gặp được chính là thi thể lạnh như băng không có chút tri giác nào, cho nên cô rất ghét bệnh viện, từ trong tiềm thức đã có một loại tri giác, cảm thấy bệnh viện chính là nơi đã cướp ba mẹ của cô đi, người chết mà ở trong bệnh viện cũng sẽ thấy khó chịu.

Cứ như vậy, kéo lê thân thể mệt mỏi về tới khách sạn, lúc đi ngang qua cửa hàng thức ăn, Mộ Sơ Tình mua hai phần mì xào, định mang về ăn, hiện giờ cô thật sự rất đói, bụng kêu ồn ột.

Mộ Oanh Oanh kia đúng thật là một đứa ngu ngốc, vì giảm cân, vì duy trì vóc dáng, sợ bị mập cho nên cứ nhịn ăn, chỉ ăn salad rau quả các thứ cho nên thân thể không đủ dinh dưỡng mới bị ngất xỉu, Mộ Sơ Tình hiện tại chỉ muốn duy trì sự sống cho nên chỉ có thể bổ sung năng lượng cho đầy đủ.

Mộ Sơ Tình quay về khách sạn, ăn được một nửa thì điện thoại reo, là mẹ của cô? Không phải, là mẹ của Mộ Oanh Oanh gọi điện.
Mộ Sơ Tình trực tiếp cúp máy không nghe, mà cô cũng không có cách nào nghe máy, giờ cô là một người câm mà cũng không biết phải ứng phó với người đàn bà đanh đá chanh chua kia như thế nào.

Cúp điện thoại xong, mẹ của Mộ Oanh Oanh liền gửi tin nhắn tới: 【 Oanh Oanh, sao con không nghe điện thoại? Không phải con đã hứa tháng này lãnh lương con sẽ gửi tiền về nhà sao? Mẹ vẫn đang đợi con gửi tiền đây, hôm qua chính là ngày con lãnh lương mà, tiền đâu? 】
Quả thực là Mộ Sơ Tình hết chỗ nói nổi, con gái bà lấy thân phận của tôi, bà còn không biết xấu hổ đi đòi tiền tôi? Nằm mơ đi!
Mộ Sơ Tình không để ý tới chuyện này nữa, mở di động ra, bật trang web của Hoắc thị lên, Mộ Sơ Tình nhớ rõ trước đó hình như trên Web của công ty cô có nhìn thấy tin tức tuyển dụng thì phải, cô phải đến đây làm mới được, như vậy mới dễ dàng tiếp cận Hoắc Bắc Cảng được, bằng không cô cũng không biết phải làm như thế nào mới có thể khiến cho cái tên đầu gỗ Hoắc Bắc Cảng kia biết cô mới chính là Mộ Sơ Tình.

Mộ Sơ Tình xem cái trang web kia xong, cô mới phát hiện ra kỳ thật là cô không tìm được công việc nào thích hợp cả......!Chức vụ đều quá thấp, không có cách nào có thể trực tiếp gặp được Hoắc Bắc Cảng cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui