"Giang Thừa, nếu cậu là con gái cậu sẽ chọn Mạc Diệc Phong hay là tôi?" Hoắc Bắc Cảng vẫn đang nghe Giang Thừa nói, trầm mặc một lúc lại bỗng nhiên mở miệng ra hỏi cậu ta.
Giang Thừa bị Hoắc Bắc Cảng hỏi một câu như thế, thật sự là bị dọa cho nhảy dựng rồi, tổng giám đốc thật là đáng sợ, thật sự quá đáng sợ, tự nhiên lại đi hỏi người ta cái vấn đề này......!
Giang Thừa có chút đề phòng hỏi: "Tổng giám đốc......!Có phải là anh......! Coi trọng tôi rồi hay không? Có phải là anh......!Có ý với tôi rồi hay không vậy?"
"À." Nghe vậy, Hoắc Bắc Cảng cười khinh bỉ, châm chọc: "Giang Thừa, tôi phát hiện ra con người cậu xấu mà lúc nào cũng nghĩ mình là soái ca."
Giang Thừa: "......" Mẹ nó chứ!!!!
Hiện giờ Giang Thừa đang rất không vui, liền trực tiếp bạo phát cơn giận trong lòng với Hoắc Bắc Cảng, bắt đầu trở mặt: "Tôi chọn Mạc Diệc Phong, là con gái thì đều sẽ chọn anh ta, tính cách anh ta tốt như thế rất thích hợp để sống chung, đâu có giống như anh lúc nào cái bản mặt cũng lạnh tanh như là hàn băng ngàn năm vậy, ai mà ở bên cạnh anh đều sẽ bị anh đông chết."
"......" Hoắc Bắc Cảng bỗng nhiên duỗi tay miết miết khoé môi, toàn bộ động tác thật tà mị dụ hoặc, hắn cười lạnh một tiếng, nói với Giang Thừa: "Rất tốt, cậu nói rất đúng, tiền thưởng tháng này, tháng sau, còn cả tháng sau nữa đều trừ hết."
Ngay lập tức Giang Thừa cảm thấy bản thân sắp hỏng mất, từng tờ tiền giấy cứ thế mọc cánh bay đi trước mắt cậu ta, tim đau như dao cứa, không hài lòng khóc lóc kể lể: "Tổng giám đốc, tại sao? Tôi đều thành thật trả lời anh như thế, tại sao anh còn muốn trừ tiền thưởng của tôi?"
A a a! tiền thưởng của tôi! Tổng giám đốc, anh đúng là đồ đại lừa đảo!!
Hoắc Bắc Cảng liếc xéo cậu ta một cái, rất đạo mạo trả lời lại một câu như là lẽ dĩ nhiên: "Bởi vì lời cậu nói, tôi không thích nghe.
'
Giang Thừa: "......" Mẹ nó! Tôi khinh! Anh đúng là thứ lòng dqj hẹp hòi, mình đầy dã tâm!!!
......!
Hoắc Bắc Cảng dần dần thu hồi tầm mắt, Mộ Sơ Tình và Mạc Diệc Phong hai người cũng hoàn toàn đi khuất khỏi tầm nhìn của hắn.
Hoắc Bắc Cảng nhìn Giang Thừa đứng bên cạnh, bỗng nhiên, liền rất tò mò hỏi cậu ta một câu: "Giang Thừa, nếu một người phụ nữ đột nhiên thay đổi tính cách như biến thành một người khác, tính cách trái ngược với trước kia hoàn toàn, chính là như một người xa lạ vậy, tại sao lại như vậy?"
Lúc này Giang Thừa còn đang bận đau lòng mấy tháng tiền thưởng của mình, sinh hờn dỗi, cho nên oán khí với Hoắc Bắc Cảng cũng tăng thêm một ít, trực tiếp tuôn ra mấy lời tàn nhẫn: "Còn có thể là tại sao nữa? Chính là vì không thích anh thôi, chính là muốn đổi một cách khác để đuổi anh đi, chính là muốn khiến cho anh phản cảm với cô ta, dùng cái bộ dạng mà anh ghét nhất để ở chung với anh, khiến cho anh chán chán ghét, cuối cùng sẽ rời bỏ anh, phụ nữ chính là một sinh vật có tâm cơ như thế đấy."
Giống như vậy, Giang Thừa cảm thấy Hoắc Bắc Cảng cũng là sinh vật tâm cơ đầy mình!!
Hoắc Bắc Cảng nghe Giang Thừa nói xong, cằm bạnh ra......!Lời Giang Thừa nói, đúng là có lý.
Lẽ nào nguyên nhân mà Mộ Sơ Tình đột nhiên thay đổi tính cách lại giống như những lời mà Giang Thừa vừa nói, chính là bởi vì, muốn biến thành người mà hắn chán ghét, rồi khiến cho hắn chán ghét cô, như vậy cô liền có thể rời bỏ hắn......!
Hoắc Bắc Cảng lại đột nhiên nghĩ tới lần trước Mộ Sơ Tình nói với hắn, muốn ly hôn......!
Hiện giờ cô chỉ hận không thể lập tức ly hôn phải không? Bởi vì muốn ly hôn cho nên liền làm ra những trò như vậy để ép hắn phải nói chia tay, có phải không?
Mộ Sơ Tình cô......!muốn ly hôn đến như vậy sao? Tại sao cô lại muốn ly hôn đến như thế?
Thay lòng đổi dạ? Hay là......!Cô không còn yêu hắn nữa?