Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời


Hà Thục nghe Hoắc Bắc Cảng chất vấn như vậy liền chột dạ, vốn dĩ bà ta tìm Mộ Sơ Tình cũng chẳng phải để làm chuyện gì đứng đắn.
Nếu như bị con trai biết bà ta tìm Mộ Sơ Tình là để thực hiện ý đồ xấu xa, không chừng cả đời này đều sẽ không tha thứ cho bà ta, cho nên Hà Thục không dám nói.
Chỉ có thể nói dối với Hoắc Bắc Cảng: "Mẹ chỉ đơn giản là có một số việc không hiểu, yêu cầu Mộ Sơ Tình giúp mẹ, không phải là mẹ mở một cái thẩm mỹ viện sao? Thẩm mỹ viện có chút vấn đề về sổ sách, vợ con không phải là học chuyên ngành về tài vụ sao? Mẹ hỏi vợ con thì làm sao? Mẹ đợi Mộ Sơ Tình cả đêm cô ta cũng không tới, mẹ hỏi cô ta một chút thì thế nào! Mẹ thật sự không có đẩy cô ta, là tự cô ta đập đầu vào bàn, mẹ không có đẩy cô ta, là cô ta đẩy mẹ!"
Hoắc Bắc Cảng không nói gì, chỉ là khuôn mặt đen thui đó đã biểu đạt ra việc hắn không tin lời mẹ mình nói.


Hà Thục không nuốt được cục tức trong lòng, vừa định mở miệng nói gì đó, đã bị Hoắc Quốc Chương đứng một bên quát lớn: "Hà Thục! Bà, đồ đàn bà này, bà muốn tức chết tôi đúng không! Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, không được khi dễ Sơ Tình, bà coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai có đúng không? Hiện giờ Sơ Tình là con dâu bà, đối tốt với con bé một chút thì xảy ra chuyện gì, kiểu gì bà cũng phải khi dễ con bé như vậy phải không? Bây giờ còn đánh người ta thành ra như vậy, bà nói xem lỡ như bà làm con bé bị chấn thương sọ não thì phải làm sao?"
Hoắc Quốc Chương lo lắng, kêu Hoắc Bắc Cảng nhanh chóng rời đi: "Bắc Cảng, nhanh lên, không được chậm trễ, nhanh đưa vợ con đến bệnh viện điều trị đi.

Một khuôn mặt đẹp như thế, không thể bởi vì bị va đập một cái mà hủy dung được, không được để lại sẹo, kêu bác sĩ xử lý cho cẩn thận, để bác sĩ khám xem đầu có bị chấn thương gì không? Bị ngã như vậy không thể xem thường được đâu."
Hoắc Bắc Cảng vừa nghe cũng lo sợ, cho nên trực tiếp bế Mộ Sơ Tình lên đưa đi bệnh viện.

Hà Thục vừa nghe Hoắc Quốc Chương thế nhưng lại đi giúp Mộ Sơ Tình, bà ta tức không chịu được, nổi giận đùng đùng chất vấn Hoắc Quốc Chương: "Hoắc Quốc Chương! Ông là cái đồ vương bát đản, ông nói vậy là có ý gì? Ông thật sự nghĩ rằng tôi đẩy con tiện nhân đó té ngã sao? Tôi đã nói là tôi không có đẩy cô ta, tôi không có đẩy cô ta! Người bị đẩy là tôi! Vừa rồi các người không có nhìn thấy! Là Mộ Sơ Tình đẩy tôi, không phải tôi đẩy cô ta, là cô ta cố ý tự đập đầu vào cái bàn kia, các người đều bị cô ta lừa rồi!"

Vẻ mặt Hoắc Quốc Chương không tin, "Hà Thục! Tôi thấy người trợn mắt nói dối, đầu óc có vấn đề là bà đấy! Sơ Tình đắc tội với bà? Trêu ai chọc ai.

Nhiều năm như thế bà vẫn luôn khi dễ con bé, đều là con bé nén giận, không so đo với bà.

Bây giờ bà đẩy nó ngã lại còn muốn trốn tránh trách nhiệm, bà đẩy người ta ngã, người ta còn không trách bà, còn luôn miệng nói giúp cho bà! Kêu mọi người đừng có trách cứ bà! Sao bà lại có cái tính đó vậy hả? Sơ Tình cũng không phải là người đầu óc có vấn đề, làm gì lại tự đập đầu mình, bà nói xem tại sao Sơ Tình lại làm vậy? Chẳng lẽ là vì muốn hãm hại bà?"
"Tôi......" Hà Thục nghe vậy lại càng tức hơn, chính là đầu óc bà ta lại đang trì trệ, cũng không nghĩ ra được lời gì để mắng lại ông, tức giận chụp cái ghế ở bên cạnh, "Hoắc Quốc Chương! Ông chính là lão già hồ đồ, Mộ Sơ Tình là muốn hãm hại tôi! Mộ Sơ Tình là đứa có tâm cơ, tâm lý có vấn đề!"

"Tôi thấy người có vấn đề là bà! Ngày nào mà bà không gây chuyện là không ngủ yên có phải không?!!" Hoắc Quốc Chương cũng không thèm nhìn bà ta thêm nữa, tức giận mắng một câu xong liền xoay người rời đi.

Hà Thục thấy ông không muốn phản ứng lại mình, tức giận hét lên ở sau lưng Hoắc Quốc Chương: "Hoắc Quốc Chương! Ông như vậy, chính là không tin tôi đúng không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận