"Píp píp píp píp píp píp! Píp píp píp píp píp píp!"
Hoắc Bắc Cảng cũng không nói lời nào, điên cuồng ấn loa, vẫn luôn ấn loa, cái loại âm thanh chói tai này, Mộ Sơ Tình nghe đến phát nổ luôn!
Cái tên ôn dịch này! Đến tột cùng còn chưa đủ!
Tiểu Bao hiện tại nghe được thanh âm này, rất sợ, vội vàng bưng kín lỗ tai, rúc ở trong ngực Mộ Sơ Tình, khó chịu ngượng ngùng.
Bộ dạng hốt hoảng sợ hãi.
Mộ Sơ Tình thỏa hiệp, sợ Tiểu Bao nghe những âm thanh không dễ chịu đó, cô ôm theo Tiểu Bao leo lên xe của Hoắc Bắc Cảng.
Mộ Sơ Tình định ngồi ở ghế sau, đã bị Hoắc Bắc Cảng kêu lên một câu: "Mộ Sơ Tình, cô dám ngồi ở ghế sau, thì cô cút xuống xe cho tôi!"
Mộ Sơ Tình: "! ! "
Càng làm cho Mộ Sơ Tình cảm giác mệt mỏi, không yên nữa chính là bọc nhỏ ngồi ở ghế sau giơ cái chân ngắn nhỏ lên, đạp một chút vào người Mộ Sơ Tình, đem cô đá ra ngoài xe, sau đó thằng nhóc đóng cửa xe lại.
Không cho Mộ Sơ Tình tiến vào.
Hiện tại thật rõ ràng, nếu Mộ Sơ Tình muốn lên xe, nhất định phải ngồi ở vị trí ghế lái phụ bên cạnh Hoắc Bắc Cảng, ngồi gần hắn!
Mộ Sơ Tình tức giận không được, con trai nhà mình đúng là nuôi tốn cơm.
! !
Hoắc Tiểu Bao nhìn kính chiếu hậu, Hoắc Bắc Cảng câu môi tươi cười, cười thật sáng lạng, lúc này chắc đang rất đắc ý.
Tiểu Bao thật sự cảm thấy nó rất đáng thương.
Còn nhỏ như thế đã phải làm người mai mối cho ba mẹ, sau này nếu nó gả không được thì phải làm sao bây giờ!
Hoắc Bắc Cảng không có nửa điểm ghét bỏ Hoắc Tiểu Bao, chỉ có Mộ Sơ Tình là cảm thấy hắn ghét bỏ Tiểu Bao có bệnh tự kỷ, cái loại tâm tính này cũng chỉ có Mộ Sơ Tình ngu ngốc mới có thể nghĩ như thế.
Nếu không phải vì vậy mà có thể cùng người phụ nữ này nói nhiều thêm được vài câu, hắn sẽ làm như vậy sao?
Nếu không phải người phụ nữ này quật cường như thế, hắn nói cái gì cô đều không nghe, hắn sẽ dùng đến cách như thế này à?
Tiểu Bao là con hắn, tương lai cái gì, hắn đều sẽ chuẩn bị thật tốt, có bệnh hay không bệnh, với hắn mà nói, thật không phải chuyện gì lớn.
! !
Hoắc Bắc Cảng mang theo Mộ Sơ Tình đi đến bệnh viện Tô Tam Sinh.
Tô Tam Sinh mở một bệnh viện tư nhân, đây là bệnh viện đặc biệt của thành phố.
Bên trong bệnh viện này chỉ có một nam bác sĩ, đó chính là Tô Tam Sinh, nữ bác sĩ, còn có nữ hộ sĩ thì lại rất nhiều, mỗi người đều là mỹ nữ chân dài da trắng.
Hơn nữa bệnh viện này trị liệu cho người cũng rất là tùy tâm, thích thì chạy chữa, không thích liền trực tiếp đưa người bệnh qua bệnh viện công lập của thành phố ở phía đối diện.
Bất quá cái bệnh viện này tuỳ hứng như thế nhưng lại rất nổi tiếng, nguyên nhân duy nhất là bởi vì, nơi này y bác sĩ đều rất tốt.
Cho dù là người chết, cũng có thể làm cho người cải tử hồi sinh, bị ung thư ngày mai sẽ chết, cũng có thể làm người sống đến 90 tuổi còn không chết được.
Mộ Sơ Tình đi theo Hoắc Bắc Cảng vào bệnh viện, còn không biết bác sĩ điều trị là Tô Tam Sinh, Tiểu Bao dường như đối với các bác sĩ, hộ lí trong bệnh viện này có cảm giác phản cảm, không thích phụ nữ ở đây.
Tính cách thằng bé chính là như vậy, ngoại trừ mẹ và Tống Yên Hoả ra còn lại bất cứ người phụ nữ nào nó cũng đều không thích, một khi bị người phụ nữ nào tiếp cận cả người nó đều sẽ cứng đờ ra, cảm thấy không thoải mái.
Tình huống của Tiểu Bao như vậy, làm Mộ Sơ Tình rất lo lắng về giới tính của Tiểu Bao sau này.
Thằng bé không thích tiếp xúc với con gái, có phải cũng sẽ không nghĩ đến việc tìm bạn gái, không thích con gái?
Cô còn chờ Tiểu Bao lớn lên sẽ sinh một đứa cháu ngoại bụ bẫm cho cô bế bồng.
Mộ Sơ Tình ôm chặt Hoắc Tiểu Bao còn Tiểu Bao thì gắt gao bấu lấy cổ cô.