"Hoắc Bắc Cảng, sao anh lại ở chỗ này?"
Mộ Sơ Tình kinh ngạc một chút, mắt mở lớn tràn ngập tò mò nhìn Hoắc Bắc Cảng trước mặt, một thân cao lớn hiên ngang, gương mặt đẹp trai cao ngạo, chính là Hoắc Bắc Cảng.
Hắn sao lại ở chỗ này?
Hoắc Bắc Cảng không trả lời câu hỏi của Mộ Sơ Tình, lại nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho cô: "Mộ Sơ Tình, cút lại đây cho tôi!"
Một câu, mang theo tức giận, ngữ khí không thể thương lượng.
Chính là cao ngạo tự đại như thế, ta nói cái gì chính là cái đó, ta định đoạt mọi thứ, làm Mộ Sơ Tình chịu không nổi, cô trừng mắt hắn, có lý lẽ chống đối: "......!Tại sao tôi phải qua đó?"
Người này nói chuyện thái độ không thể tốt hơn một chút sao?
Bắt người ta đi qua thì người ta phải qua đó sao, có bản lĩnh anh đi cho tôi xem!
Mộ Sơ Tình quyết tâm không đi, còn trực tiếp quay đầu không nhìn đến Hoắc Bắc Cảng, không phục.
Hoắc Bắc Cảng có bao nhiêu kiên nhẫn cũng bị cô đuổi đi hết, cũng không khách khí với cô nữa, vung cánh tay dài lên, trực tiếp nắm lấy cổ tay Mộ Sơ Tình mà kéo.
Liền lôi kéo như thế, Mộ Sơ Tình cảm giác cả người trước mặt mang theo gió, đột nhiên trong nháy mắt cả người bị lôi đi, chờ đến khi cô phản ứng lại được, cả người đã bị Hoắc Bắc Cảng ôm ở trong lòng ngực.
2
Hoắc Bắc Cảng một tay đem cô ôm gần trong lòng ngực, một bàn tay giam cầm cô, không cho rời đi.
Mộ Sơ Tình bình tĩnh lại, vẻ mặt không nói nên lời.
Muốn đẩy Hoắc Bắc Cảng ra, chính là cũng không biết có phải hắn uống sữa bột Tam Lộc lớn lên hay không, sức lực lớn như vậy, đẩy không ra.
1
Mạc Diệc Phong nhìn thấy Mộ Sơ Tình cứ như vậy, rúc ở trong lồng ngực Hoắc Bắc Cảng, sắc mặt có chút âm trầm, anh muốn đến giải vây cho Mộ Sơ Tình, giải cứu cô.
Mạc Diệc Phong đi tới trước mặt Hoắc Bắc Cảng, duỗi tay, động thái quân tử khiêm tốn, tiếng nói trầm thấp gợi cảm chào hỏi: "Hoắc tổng chào anh, tôi là Mạc Diệc Phong."
Hoắc Bắc Cảng nhìn thoáng qua cái tay kia, lời nói lạnh nhạt, không lưu tình mở miệng: "Không quen biết." 5
Mạc Diệc Phong: "......"
Hoắc Bắc Cảng nói xong, lôi kéo Mộ Sơ Tình xoay người rời đi.
Mạc Diệc Phong sốt ruột, sợ Mộ Sơ Tình bị Hoắc Bắc Cảng mang đi, cho nên anh kêu Hoắc Bắc Cảng: "Hoắc tổng, tôi nghĩ anh nên buông tay đi, Sơ Tình cô ấy bị anh kéo như vậy......!Làm cho không thoải mái."
Hoắc Bắc Cảng dừng bước chân, nhìn chằm chằm người phụ nữ bên cạnh còn đang phản kháng, giọng nói như mất tiếng, êm tai như muốn mạng, lại đặc sắc hỏi cô: "Tôi làm em không thoải mái?"
Mộ Sơ Tình cũng không biết có phải trong đầu mình quá bẩn hay không, nghe câu này cô lại nghĩ đến những lời nói ở trên giường, cho nên không tự giác lỗ tai liền đỏ lên, toàn thân cũng nóng rực lên như phát hỏa.
"Nhanh lên buông tôi ra." Mộ Sơ Tình đỏ mặt muốn đẩy Hoắc Bắc Cảng ra.
Mạc Diệc Phong trong lúc Hoắc Bắc Cảng nhìn chằm chằm Mộ Sơ Tình, anh ta cũng duỗi tay, muốn đem Mộ Sơ Tình kéo lại.
Hoắc Bắc Cảng trong nháy mắt, thấy được tên tiểu nhân mờ ám Mạc Diệc Phong này, hắn nhanh chóng xoay người, động tác nhanh như sấm rền gió cuốn, làm tay Mạc Diệc Phong quơ vào khoảng không, không bắt được tay của cô.
Hoắc Bắc Cảng lui lại mấy bước, càng làm cho Mạc Diệc Phong không thể tiếp cận Mộ Sơ Tình.
Hoắc Bắc Cảng ôm cô, hai tròng mắt mang theo ánh lửa trừng trừng, đồng thời cũng phóng ra hàn quang trừng Mạc Diệc Phong.
Trong nháy mắt hai người tầm mắt giao nhau.
Là lửa.
Hai người tầm mắt đan chéo, sinh ra ngọn lửa hừng hực dữ dội.
Mỗi người chẳng phân biệt ai là ai, liền phải đem đối phương dùng ánh mắt giết chết.
Tầm mắt quét đối phương, càng ngày càng phẫn nộ.