Dịch: Thanh Dạ
Ông ra dấu cho cấp dưới ra khỏi phòng làm việc, khuôn mặt điềm tĩnh của ông đột nhiên trở nên nghiêm trọng, ánh mắt dò xét tỉ mĩ và sắc bén nhìn đến nỗi người khác không cách nào lẩn trốn. Làm cho Lam Tiểu Doanh phải giữ vững bình tĩnh hơn nữa, cũng vì khí thế đe dọa này ập đến. Cô nuốt nước bọt, chờ đợi người đàn ông kia lên tiếng.
“Nói ra tôi sợ làm cháu sợ, nếu tôi đoán không sai, chiếc vòng ngọc này là vật gia truyền của nhà họ Bạch. Cháu Lam đây vẫn còn chưa biết, mấy đời nhà họ Bạch đều bắt yêu trừ tà, từ thời cổ đại kéo dài đến nay, chỉ vì thời đại thay đổi, yêu ma trên đời đều bị hàng phục, cho nên hậu nhân của nhà họ Bạch mới dần lẩn tránh, đến thời đại của chúng ta đã không còn lại bao nhiêu người.” Trình Tuyển kể lại, rồi nhìn gương mặt ngạc nhiên và mê mẩn của cô.
“Chiếc vòng ngọc trên tay cháu, đúng là chiếc vòng hồng ngọc của nhà họ Bạch, là bảo vật truyền từ đời này sang đời khác, nó cũng có một ý nghĩa nữa, đây là vật có khả năng trấn áp thần lực của ma thú.”
“Đợi đã! Tại sao chuyện che giấu kín như vậy mà ông có thể biết? Trên đời này đã không còn yêu ma, sao ông lại biết chiếc vòng của tôi làm được gì?” Những chuyện như thế này, Lam Tiểu doanh không hề tin, cái gì mà yêu ma quỷ quái, đều là những trò bịp bợm lừa người, ông già này chẳng qua chỉ muốn lừa gạt để hòng chiếm chiếc vòng thôi.
“Tôi và nhà họ Bạch cũng coi như quen biết nhau, tất nhiên sẽ biết bí mật này. Tại sao tôi cần chiếc vòng ngọc này, là bởi vì trên thế giới này vẫn còn tồn tại một loại ma thú biến dị, được gọi là người nửa thú. Bọn chúng không những có được suy nghĩ và chỉ số thông minh như con người, hơn nữa còn có được sức mạnh thần kỳ của ma thú, nếu chúng tiếp tục tồ tại trên thế giới này, đây là một mối họa ngầm với chúng ta, cho nên ta phải tìm chiếc vòng ngọc này về, dùng để trấn áp người nửa thú.” Trình Tuyển cho rằng cô gái nhỏ đã thấu hiểu được sự thật này, ông thận chí còn cho rằng, nhà họ Bạch cho cô gái chiếc vòng này, chắc chắn sẽ nói cho cô nghe sự thật này, nhưng hậu quả về chuyện liên quan đến việc ma thú thường hay tới lui ở thời hiện đại, ông cũng không muốn nói rõ.
Im lặng một hồi lâu, Lam Tiểu Doanh muốn bật cười, người nửa thú sao? Ôi trời ơi, trên thế giới này còn có người nửa thú sao? Không ngờ rằng một đại gia giàu sụ của thành phố S lại có sức tưởng tượng đến vậy, cô nhìn ông bằng ánh mắt đồng cảm, không nỡ vạch trần sự ảo tưởng của ông.
“Không thể không nói, chủ tịch Trình đây thật là có lòng lo trước nỗi lo của thiên hạ, làm cho tôi rất kính trọng nha.”
Nghe như vậy, Trình Tuyển nở nụ cười. “Nói như vậy, cháu bằng lòng đưa chiếc vòng ngọc cho ta sao?”
Lam Tiểu Doanh cười hùa theo. “Được thì cũng được, nhưng mà, tôi muốn gặp cậu cả nhà họ Trình, có một số việc phải hỏi cho rõ ràng.”
Trình Tuyển cau mày lại, cô gái này tìm Trình Mộc Hàng làm gì? Mặc kệ chuyện gì, ông vẫn đồng ý. “Được, tôi sẽ cho người dẫn cháu qua đó.”
“Thật sao? Cám ơn ông chủ tịch Trình, ông nhất định sẽ được vạn sự như ý.” Lam Tiểu Doanh vô cùng phẩn khởi, không nghĩ đến ông già này dễ lừa như vậy, vừa có thể rời khỏi cái này quỷ quái này, lại có thể nhìn thấy người đàn ông giống Dã Kiều, ha ha, cô thông minh quá đi, càng ngày càng thấy phục mình.
Lúc Lam Tiểu Doanh đi và về giống nhau, đều bị che mắt bằng vải đen, cho đến khi đến biệt thự riêng của Trình Mộc Hàng, miếng vải đen mới được tháo ra.
Mấy cái đuôi bám theo của Hắc Vân cũng canh chừng ở cách biệt thự không xa, nhìn thấy sắp hoàng hôn, nên lấy điện thoại ra.
“Cậu Trình, cô Lam đã ra khỏi địa bàn của chủ tịch Trình, nhưng, cô ấy lại đến biệt thự của cậu cả….”
Nghe như vậy, hô hấp của người đàn ông ngừng lại, trong phút chốc giống như không hề tức giận. Anh đoán không sai, ông già kia quả nhiên vì chiếc vòng hồng ngọc của nhà họ Bạch.
Hắc Vân vẫn luôn chờ đợi người đàn ông ra lệch, một hồi lâu mới nghe thấy anh cất tiếng nói lạnh nhạt. “Không cần phải theo nữa, mặc kệ cô ta.”
“Vâng….”
Sau khi cúp điện thoại, Trình Mộc Trì nằm trên chiếc ghế sofa bập bênh nắm hai mắt lại, mái tóc che khuất lông mày của anh, mười ngón tay đè lên, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Ánh chiều tà chiếu lên người anh, pha trộn lại với nhau khó mà có thể diễn tả được nỗi cô đơn và đau buồn, người con gái kia……..