Ông Xã Quái Dị


Vừa mở cửa ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt bé nhỏ đáng yêu của Lam Tiểu Thiên, cậu nhóc vây quanh giống như con chó Nhật, cầm đôi dép lê trong tay. “Chào mừng chị hai về nhà, chị vất vả rồi, em giúp chị chuẩn bị nước tắm nha.”
Đôi mày thanh tú của Lam Tiểu Doanh nhíu lại, thằng nhóc này sao giống thái giám trong phi truyền hình vậy, hừ, tự dưng lại xum xoe nịnh bợ nhất định không phải chuyện tốt lành. “Nói đi, hôm nay lại gây chuyện gì nữa?”
Nhìn thấy gương mặt kia đang sáp lại gần, Lam Tiểu Thiên lùi về sau. “Chị à, mặc dù em đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng mỗi lần chị trang điểm như vậy, trái tim của em chịu không nỗi đâu, chị vân nên đi rửa mặt sạch sẽ đi.”
Nghe những lời nói này, Lam Tiểu Doanh khinh bỉ, cốc nhẹ lên đầu cậu bé. “Chị đây hy sinh hình tượng vì ai hả? Em dám chê chị sao?”
Lam Tiểu Thiên nghiêng người cười hùa. “Vâng ạ, em sai rồi, chị là người vĩ đại nhất.”
Cho dù ở bên ngoài gặp nhiều uất ức và những chuyện không vui, nhưng chỉ cần về đến nhà, nhìn thấy Tiểu Thiên khỏe mạnh hoạt bát, cô có cực khổ hơn nữa cũng đáng.
Lam Tiểu Doanh vừa nghĩ vừa đi vào phòng tắm, nhưng bỗng chốc dừng lại. “Mẹ già đâu? Sao chị không thấy mẹ?”
Vẻ mặt của tên nhóc kia cứng đờ, cười giả dối. “Mẹ già, mẹ, mẹ đi tắm nắng rồi.”
Lam Tiểu Thiên, nói dối còn lòi đuôi chuột, giống như chợt nghĩ đến điều gì đó, Lam Tiểu Doanh tức giận. “Các người không phải nghĩ ra chuyện kỳ quái gì nữa chứ?”
“Chị, chị đừng đi vào đó.” Lam Tiểu Thiên ôm lấy đùi của cô ngăn không cho cô vào.
Một đứa nhóc nhỏ xíu như vậy, lập tức bị cô xách đến ghế sofa, sau đó cô vội vã mở cửa phòng.
Một tiếng phanh lớn, làm cho người trong phòng sợ hãi, tay của Vu Mỹ Kim run rẩy, đồ rơi xuống giường.
“Mẹ, mẹ dám trộm trang sức của con!” Lam Tiểu Doanh thở hì hụt xông thẳng đến giường, giật lại chiếc vòng ngọc tinh xảo kia lại trước.
Mặt Vu Mỹ Kim xụ xuống, hai tay chống nạnh nói: “Chỉ là một chiếc vòng ngọc bể thôi, sao con làm thấy ghê vậy? Đều nói con gái lớn rồi không nhờ được quả không sai mà, năm đó mẹ cũng nói với con rồi, cái tên họ Bạch kia không nhờ được, không phải đã vứt bỏ con không thấy tâm hơi đâu nữa sao? Giữ lại cái vòng này làm quái gì! Nếu con nghe lời mẹ gả cho con trai của trưởng thôn, thì bây giờ nhà chúng ta đã hưởng phúc rồi. Đáng thương cho bà mẹ già này đã lớn tuổi rồi còn phải vất vã, ngày mai còn không biết có tiền mua gạo không đây.”
Nhắc đến chuyện cũ, gương mặt của Lam Tiểu Doanh trong chớp mắt trở nên tái xanh, biết rõ mẹ già luôn để ý đến chiếc vòng ngọc này, bởi vì thấy nó chất lượng tốt có thể bán được nhiều tiền, mặc dù cô cũng tham tiền, nhưng chiếc vòng này rất có ý nghĩa với cô, nên cô mới không nỡ bán nó đi.
Lam Tiểu Doanh nhìn thoáng qua từ áp phích trên bàn, chợt nghĩ ra một ý. “Ở đây con còn chút tiền, ngày mai ở trung tâm mua sắm ChengCheng của tập đoàn Trình thị tổ chức hoạt động Cosplay, người giành giải nhất sẽ được ba mươi ngàn, con sẽ chịu trách nhiệm chuyện đó. Còn về chiếc vòng ngọc này, mẹ đừng có mơ tưởng đến.” Cô nói xong, đeo chiếc vòng lên tay mình, rồi đẩy mạnh Vu Mỹ Kim ra ngoài.
Vu Mỹ Kim trừng mắt nhìn con gái, nhẫn nhịn trong lòng. “Là con nói đó, nếu như không lấy được phần thưởng về, mẹ sẽ không khách sáo đâu.”
Cửa đóng ầm lại, Vu Mỹ Kim và Lam Tiểu Thiên vỗ tay. “Kế hoạch A thành công, ngày mai thực hiện tiếp kế hoạch B.”
Nhìn thấy mẹ già cười đến không khép miệng lại, Lam Tiểu Thiên đột nhiên có chút đồng cảm với chị hai nha.
Cùng lúc đó, tại nhà lớn của nhà họ Trình.
“Bây giờ chúng tôi sẽ đưa đến cho quý khán giả những tin tức mới nhất: Gần đây có người tung tin, ở gần núi Bạch Vân có xuất hiện một sinh vật lạ, cụ thể như thế nào vẫn còn đang trong quá trình điều tra, nếu không có chuyện gì quan trọng, mong mọi người đừng lui đến vùng này, để tránh gặp chuyện không may……”
Chất lỏng óng ánh phản chiếu trong bóng tối, cả căn phòng chìm trong bóng tối, trên ghế sofa, có một người đàn ông đang nhíu mày, ra lệnh cho người bên cạnh. “Khinh Phong, phải ém nhẹm tin này, đừng cho bọn nhà báo chạy đến núi Bạch Vân, sẵn tiện điều tra xem ai đã tung tin này.”
Nhận được mệnh lệnh, Khinh Phong vuốt cằm gật đầu, giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên lần thứ hai. “Phải cố gắng tìm ra chiếc vòng tay hồng ngọc, ngoài ra, chuyện này không được cho cậu chủ biết.”
“Vâng…..”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui