Dịch: Thanh Dạ
Tấm chăn đắp trên vai Lam Tiểu Doanh bởi vì cô khóc nức nở mà rớt xuống, làn váy dính cát trắng bị ngấm ướt dần trở nên trong suốt, dây thun cột tóc cũng không biết bị nới lỏng từ lúc nào, mái tóc dài tựa như rong biển buông xuống bên vai, trông thật lộn xộn.
Cô gần như cắn nát cánh môi của mình, ôm chặt hai cánh tay, mỉm cười, bả vai không ngừng run rẫy. “Em từng vô số lần tưởng tượng cảnh tượng gặp lại anh, nhưng không hề nghĩ đến sẽ như vậy………”
Trình Mộc Trì nhìn cô với vẻ mặt không hề thay đổi, hai cánh tay buông lỏng hai bên, bàn tay nắm chặt lại, anh rất bình tĩnh mà nhìn người con gái trước mặt.
Lam Tiểu Doanh ngẩng đầu lên, đôi mắt ảm đảm mờ mịt ngập tràn nước mắt, đôi môi cong lên, cô nức nở cất tiếng: “Em cho rằng khi chúng ta gặp lại nhau, chúng ta có thể chia sẽ lẫn nhau những vui buồn đau khổ trong sáu năm qua. Em cho rằng, anh sẽ giải thích hết mọi chuyện với em, chỉ cần anh giải thích, em sẽ tha thứ cho anh, tha thứ cho anh việc anh đã biến mất khỏi cuộc đời em trong suốt sáu năm qua. Nhưng, em sai rồi sao? Em không nên quá đề cao bản thân mình phải không? Gặp lại nhau, anh lại nói với em, anh chưa từng yêu em, ha……”
Giọng nói yếu ớt chỉ nói được một nửa, Lam Tiểu Doanh chợt giống như đang nổi điên, đánh tới tấp vào lồng ngực của người đàn ông đứng trước mặt. “Anh là đồ khốn, đồ khốn! Em không thèm tin anh chưa từng yêu em……….. Nói em bị đuôi mù cũng được, mặt dày bám đuôi cũng được, em không cho phép, không cho phép anh biến mất lần nữa…………”
Đôi mắt của Trình Mộc Trì híp lại, tính tình của Lam Tiểu Doanh anh hiểu rõ, nhưng những chuyện đã qua, anh không muốn nhớ lại lần nữa. “Đủ rồi!”
Đẩy mạnh người cô ra, nhưng cô lại nhanh chóng túm lấy anh, thế là hai người cũng nhau ngã xuống ghế, Trình Mộc Trì cũng vì thế mà đè lên người cô.
Tim đập nhanh trong chốc lát, rung động vẫn giống y như lúc trước, cảm giác này chưa từng thay đổi, nhưng tại sao hả? Tại sao anh lại thay đổi……
Cắn chặt đôi môi, Lam Tiểu Doanh không kiềm nén được, nước mắt lại chảy xuống, bất chợt, cô đứng thẳng lên, ôm lấy cổ của người đàn ông, sau đó hôn lên môi anh.
Hai cánh đôi dán vào nhau, truyền đến đó là sự lãnh lẽo, là quyến luyến, cũng là sự theo đuổi và tổn thương lẫn nhau?
Trình Mộc Trì vốn muốn chống lại, lại không cách nào thoát khỏi sự quyến rũ của nụ hôn nồng cháy này, thở gấp hơn, hai cơ thể thân mật khắng khít với nhau, liều mình quấn lấy nhau.
Chốc lát, hai đôi môi sưng đỏ tách ra, Lam Tiểu Doanh nở nụ cười như hoa, nụ cười phức tạp không cách nào che giấu nỗi bi thương, ngón tay vẽ lên cơ thể người đàn ông, nói nhỏ: “Năm đó, trời cũng đổ mưa như thế này, nụ hôn của anh, rất dịu dàng…….”
Đôi mắt trầm xuống, trái tim của Trình Mộc Trì chợt thắt lại, yết hầu chuyển động, muốn nói nhưng lại thôi.
Kỷ niệm, rất đẹp, nhưng bởi vì con người mà thay đổi.
Sáu năm trước, trời cũng đổ mưa như thế này, Bạch Dã Kiều vốn dĩ đang cùng Lam Tiểu Doanh gom góp những tiêu bản thực vật, kết quả trời không chiều lòng người, trời đổ mưa to, hai người đành phải chạy đến nơi gần nhất để trú mưa, trùng hợp đó lại là ngôi nhà nhỏ bằng gỗ của Bạch Dã Kiều.
Ở bên ngoài căn nhà có một cây phương tím đang đua nhau nở rộ, bởi vì cơn mưa, mà những cánh hoa rơi rụng xuống đất.
Lúc rãnh rỗi Bạch Dã Kiều rất thích đọc sách, cho nên trong phòng của anh tràn ngập hơi thở của người tri thức, còn thường xuyên có mùi hương nhàn nhạt của hoa. Anh thích sạch sẽ, thích mặc quần áo màu trắng, căn nhà gỗ mặc dù đơn sơ, nhưng vẫn được sắp xếp gọn gẽ ngăn nắp, trông rất giản dị mà cũng đầy tao nhã.
“Mất hứng quá đi, tự dưng lại đổ mưa, nhìn trời mưa kìa, không biết tới khi nào mới tạnh mưa đây.” Lam Tiểu Doanh chán nản nói, cả người ướt nhẹp, chẳng thoải mái chút nào.
Một chiếc khăn quàng lên người cô, Bạch Dã Kiều trước giờ chỉ dành sự dịu dảng cho cô. “Cẩn thận kẻo lạnh.”
Quay đầu lại, cô gái nở nụ cười thản nhiên, đôi mi như cây liễu đầu xuân, đôi môi hồng như nụ hoa đang chờ nở, làm cho người ta không kiềm được mà muốn ngắt lấy, cô nhìn người con trai đang lau nước mưa ình, trong lòng chợt ấm áp.
Nhìn Bạch Dã Kiều vô cùng nghiêm túc, Lam Tiểu Doanh hôn trộm lên má anh một cái, giống nư một con mèo tinh quái, nở nụ cười ngây thơ mà người khác say mê.
Bạch Dã Kiều sửng sốt trong chốc lát, khóe miệng nhếch lên, nhìn người con gái trước mắt bằng ánh mắt gợi tình chan chứa, lúc đó, trong mắt anh chỉ có cô……………