Dịch: Thanh Dạ Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh nắng mặt trời vẫn chiếu sáng rực rỡ, xuyên qua hai dãy cây phương tím dày đặc, từng tán hoa lẻ loi rơi rụng xuống, tạo thành nhiều điểm loang lổ trên nền con đường đá cẩm thạch.
Lam Tiểu Doanh tựa mình vào cửa sổ xe, ngắm nhìn những táng cây phương tím to lớn ở bên ngoài, tâm trạng chơt cảm thấy tốt hơn. Lúc đầu cô phải đoán ra được, những táng cây này trồng vì cô, bởi vì ngày trước Bạch Dã Kiều từng nói, cô sinh ra vào mùa cây phương tím nở rộ, cho nên ba mới đặt cho cô tên là Lam Tiểu Doanh.
Cô hít một hơi thật sau, sau cơn mưa trời trong xanh tươi mát, khắp nơi đều tràn ngập mùi hương thanh nhã của hoa.
Hương hoa sao? Lam Tiểu Doanh cau mày nhìn cảnh vật ở bên ngoài, luôn cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó.
Bỗng chốc, cô hô lên một tiếng “dừng xe lại!”
Trình Mộc Hàng ngờ vực, nhưng vẫn dừng chiếc xe Spyker C8 ở bên đường. “Sao thế?”
Lam Tiểu Doanh không có thời gian trả lời mà lao thẳng ra ngoài, quả nhiên, tất cả những gố cây đầu đều không có cánh hoa, theo lý mà nói nếu trời đổ mưa to như thế, tại sao không có cánh hoa nào rơi xuống hết. Trong lòng cô nghi ngờ, cho nên vươn tay chạm vào cành cây, không ngờ tất cả đều là cây giả.
Cuối cùng cô cũng rung động rồi, mặc dù cô không đoán ra được Trình Mộc Trì đang nghĩ gì, nhưng mô phỏng lại nhiều cây như vậy, quả thật làm cho người khác tức cười.
Trình Mộc Hàng vẫn có chút khó hiểu, thì nghe thấy tiếng nói kiên quyết của cô gái. “Anh Mộc Hàng, anh đưa tôi đến biệt thự đi.”
“Ừ, em lên xe đi.”
Cùng lúc đó, ở trong phòng khách của biệt thự, Trình Mộc Trì đang nằm ở trên sàn nhà, một tay che trán, trên sợi tóc còn dính một chút nước, chiếc áo sơ mi trắng mặt trên người vẫn còn ướt sũng chưa hong khô. Anh cau mày lại, vẻ mặt có hơi đau khổ.
Nhắm chặt đôi mắt lại, lông mi vẫn còn run rẩy, lại là cơn ác mộng kia, để cho anh đắm chìm vào trong giấc mộng đen tối không bờ bến.
Xung quanh đều là cây cối sum sê, đen đến kỳ lạ, che mất ánh sáng tự nhiên, cho nên không thể thấy bất cứ thứ gì.
Một đứa bé chạy đến, bước chân lảo đảo, thỉnh thoảng còn bị đá cắt vào chân, mỗi một lần, cậu bé đều ngã xuống rồi đứng dậy, rồi lại chạy tiếp.
Xuyên qua cánh rừng đen tối to lớn, cuối cùng cũng thoát khỏi nơi nguy hiểm, cậu bé thở hồng hộc, nằm ở trên bãi cỏ, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Trong đôi mắt đều là nỗi sợ hãi, bóng cậu được ánh trăng trên trời phản chiếu, cậu bé hoảng sợ bật người dậy, ánh trăng đó màu đỏ, đỏ đến chói mắt, yêu kiều lộng lẫy, giống như con dã thú đang thưởng thức máu tươi.
Cậu bé sợ hãi lùi ra phía sau, bên tai vẫn còn vang vọng lời nói của mẹ.
“Dã Kiều, con hãy chạy đi, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được quay về, phải rời khỏi nơi nguy hiểm này.”
“Mẹ à, con không đi đâu………” Lúc đó Bạch Dã Kiều chỉ là một đứa bé mấy tuổi, không thề biết mình phải kế thừa trách nhiệm gì của hậu nhân nhà họ Bạch.
“Con cứ mặc kệ mẹ, mẹ không sao hết, còn không đi nữa thì con quái thú đó sẽ đuổi đến đây, không lẽ con muốn trở thành bữa ăn của quái thú sao?” Bạch Linh đẩy con mình ra, trên gương mặt nghiêm túc nở một nụ cười an ủi. “Dã Kiều, con là hy vọng cuối cùng của nhà họ Bạch, con đi đi, mẹ vẫn có có dì Dạ Cơ giúp sức, chúng ta sẽ an toàn quay trở về gặp con.”
Bạch Dã Kiều nén tiếng khóc nghẹn, đứng dậy, lau nước mắt, sau đó chạy trốn theo những gì mẹ chỉ dẫn.
Cậu bé vẫn cứ bịt lổ tai mình lại, tiếng gào thét to lớn của con quái thú đó rất đáng sợ, cậu bé tin rằng chỉ cần mẹ và dì Dạ Cơ giúp sức nhau nhất định có thể tiêu diệt nó. Ôm ấp niềm hy vọng này, Bạch Dã Kiều chỉ có thể chạy bán mạng, cho dù phía trước đang có chuyện gì chờ cậu………
Mùi tanh của máu tràn ngập khắp bầu trời đêm, Bạch Dã Kiều quỳ gối bên hồ, không cho những hình ảnh luẩn quẩn đáng sợ trong đầu đó hiện lên lần nữa, vì thế tát nước lên mặt, để ình tỉnh táo hơn.
Nhưng, tại sao ngay cả nước hồ cũng trở thành màu đỏ chứ? Cậu bé kinh ngạc ngồi xổm xuống đấy, cả người rùng mình, run rẩy, đôi mắt đột nhiên trắng bệch. Một đám quạ đen bay ngang qua, cậu bé ôm đầu ngồi xổm trên đấy, tiếng thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh trong đêm……..