Ôn Ngôn uống say.
Mặc dù Tân Nhiễm không say, nhưng chạm vào rượu không thể lái xe, phải gọi xe.
Trên đường điện thoại vẫn luôn kêu vang, Ôn Ngôn sờ soạng di động, không nhìn xem là ai gọi, trực tiếp nghe, “Alo, ai vậy?”
Quả nhiên bên kia điện thoại Lục Diệu nghe ra giọng nói của cô không thích hợp, “Uống rượu?”
“Đúng vậy, uống rượu, uống rất vui vẻ đó.
”
“Uống với ai?”
Tân Nhiễm vừa nghe thấy không đúng, vội vàng cầm lấy điện thoại kéo điện thoai đến, nhìn thấy hai chữ “Anh Tứ”, là Lục Diệu?
“Xin chào, thượng tướng Lục, em là Tân Nhiễm, anh yên tâm, Ôn Ngôn uống rượu với em, em đang trên đường đưa cô ấy trở về.
”
Lúc này Lục Diệu mới không tiếp tục truy vấn.
Đến chung cư rồi, Tân Nhiễm mới đỡ Ôn Ngôn xuống xe, một chiếc xe việt dã màu đen xe đã chạy đến, từ quân khu chạy tới, vừa kết thúc huấn luyện xong, áo ngụy trang trên người Lục Diệu còn chưa kịp thay ra.
Ôn Ngôn chân đi giày cao gót, đi đường rõ ràng không xong, Lục Diệu bước qua, “Cảm ơn Tân tiểu thư đã đưa Ngôn Ngôn về.
”
“A, không cần cảm ơn, không cần cảm ơn đâu.
” Tân Nhiễm nhìn ngây người, không hổ là người đẹp trai nhất quân khu, nhìn gần cũng không tìm thấy một chút khuyết điểm, lúc đi đường, hormone nam tính bắn ra, thật sự không phải thổi phồng!
Ôn Ngôn ngẩng đầu nhìn Lục Diệu, dưới cơn say rượu, cô lập tức nhào qua, “Anh Tứ.
”
Giọng nói vừa mềm vừa nhu, đôi tay câu trên cổ anh, vểnh cái miệng nhỏ lên, “Em rất nhớ anh.
”
Biết rõ lời này của cô là do say rượu, Lục Diệu vẫn cảm thấy ấm áp, sau khi người phụ nữ này uống say, dáng vẻ đáng yêu hơi ngày thường rất nhiều.
Tân Nhiễm để ý đến ánh mắt tràn đầy sủng nịnh của Lục Diệu khi nhìn Ôn Ngôn, trong lòng bỗng nhiên rất vui mừng.
Nhớ đến ba năm kia Ôn Ngôn sống ở New York, mỗi ngày đều thuốc chống uất ức, tiếp nhận trị liệu của bác sĩ tâm lý, sau khi đỡ hơn mới trở về nước, cũng may gặp được người đàn ông như Lục Diệu, cuối cùng không bị tra nam Thịnh Tây Quyết dây dưa nữa.
Lục Diệu bảo tài xế đưa Tân Nhiễm về nhà, bế cô gái trong ngực lên, đi về phía chung cư.
Ôn Ngôn ngẩng đầu, đột nhiên duỗi tay sờ cằm anh, “Anh Tứ, anh thật đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả Thịnh Tây Quyết.
”
Lục Diệu đoán được hôm nay cô uống say có liên quan đến Thịnh Tây Quyết, sau khi đi vào chung cư, đặt cô trên tủ giày, giam cầm cô giữa hai cánh tay, phòng ngừa cô ngã xuống, “Vì sao ban ngày ban mặt lại uống rượu?”
“Bởi vì vui vẻ.
” Ôn Ngôn không thanh tỉnh, hỏi gì đáp nấy, ôm cổ người đàn ông trước mặt, “Em đã từ chức ở Thịnh Thế rồi, không cần nhìn thấy anh ta nữa.
”
“Vì sao lại từ chức?”
“Bởi vì chán ghét anh ta.
” Ôn Ngôn vẫn cười, “Anh ta ly hôn mới theo đuổi em, cho rằng em dễ theo đuổi như vậy sao? Trước kia em khóc lóc cầu xin anh ta đừng bỏ rơi em, nhưng anh ta thì sao? Căn bản không phản ứng với em, anh biết khi đó anh ta nhẫn tâm thế nào không? Em uống thuốc ngủ tự sát, Tân Nhiễm gọi điện thoại cho anh ta, anh ta đều không nghe.
”
Nghe được hai chữ tự sát, trái tim Lục Diệu bỗng nhiên co rút đau đớn, “Đáng giá sao? Vì anh ta mà thương tổn chính mình?”
“Khi đó em quá ngốc.
” Cô cười ha ha, ôm lấy cổ anh, ngửa đầu cười, “Anh Tứ biết vì sao anh ta lại không cần em không?”
Lục Diệu đã đoán được đáp án, nhưng vẫn muốn nghe cô chính miệng nói ra, “Vì sao?”
“Bởi vì anh ta chê em bẩn.
” Kéo đầu anh thấp xuống, Ôn Ngôn bày ra vẻ mặt thần bí nói, “Em nói cho anh nghe một bí mật nha, anh Tứ, anh biết không? Ba năm trước em từng bị bọn buôn người cưỡng gian, ha ha, anh không ngờ đúng không, anh Tứ? Một người phụ nữ thông minh như em, lại bị bọn buôn người bắt cóc cưỡng gian, ha ha! ”
Cười xong, cô lại khóc, “Em muốn bị cưỡng gian sao? Em không muốn! Nhưng vì sao anh ta lại oán trách em? Vì sao lại ghét bỏ em? Rõ ràng em yêu anh ta như vậy, đêm đó em muốn cho anh ta một niềm vui bất ngờ nhân ngày sinh nhật, em muốn tặng bản thân cho anh ta, kết hôn, sinh con với anh ta, nhưng anh ta lại không muốn em.
”
Ôn Ngôn khóc rất thương tâm, ôm chặt người đàn ông trước mặt, không ngừng lặp lại, “Em rất yêu anh ta, rất yêu, rất yêu.
”
Lục Diệu mặc cho cô ôm, lại không duỗi tay ôm cô, bởi vì anh cảm thấy mình không xứng.
Sau khi Ôn Ngôn ngủ, Lục Diệu đi đến dưới lầu, không bật đèn, trong bóng đêm hút từng điếu thuốc, trong gạt tàn chất đầy tàn thuốc.
Đêm dài, Ôn Ngôn mới rượu tỉnh, xuống lầu tìm nước uống, ngửi thấy mùi thuốc gay mũi, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha, phun ra nuốt vào sương khói, nỗ lực nhớ lại dáng vẻ say rượu của mình, nhưng vẫn không nghĩ ra, bật đèn hỏi anh, “Anh Tứ, em không say rượu phát điên với anh chứ?”
Lục Diệu phun ra khói thuốc, nhìn cô không chớp mắt, “Tỉnh rượu rồi?”
“Ừm, nhưng còn hơi đau đầu.
”
Anh đứng dậy rót cho cô cốc nước, “Muốn ăn cái gì không?”
Nhìn thời gian, đã một giờ sáng, “Đã giờ này rồi, hay là gọi cơm bên ngoài đi.
”
“Gọi cơm bên ngoài quá chậm, anh đi mua.
”
Không chờ Ôn Ngôn cự tuyệt, anh đã đi ra ngoài cửa.
Chẳng qua anh vừa đi, đã không trở về nữa, mà bảo nhân viên giao hàng đưa canh bánh bao mà cô thích ăn đến, còn cháo trắng nữa, “Lục tiên sinh bảo tôi đưa đến đây, anh ấy còn bảo tôi truyền lời cho cô, anh ấy lâm thời có việc, về quân đội trước.
”
“Cảm ơn.
” Ôn Ngôn nhận đồ ăn, đáy lòng có chút buồn bã mất mát.
Lúc ăn cơm, dư quang nhìn thấy chiếc gạt tàn đầy tàn thuốc đặt trên bàn trà ở phòng khách, lại nhớ đến thái độ lạnh nhạt của Lục Diệu, hẳn là lúc say rượu, cô đã nói gì đó với anh đi?
Hoặc là, người đàn ông này đã biết bí mật của cô?
Cầm điện thoại, cô muốn gửi tin nhắn Wechat cho Lục Diệu, ấn mở ra lại phát hiện, trên khung thoại biểu hiện “Đang gõ tin nhắn.
”
Ôn Ngôn chờ anh gửi tin nhắn đến, nhưng chờ gần một phút, khung thoại lại khôi phục giao diện bình thường, không có tin nhắn gửi đến.
[Anh Tứ, có phải anh đã biết rồi không?]
Lục Diệu xóa bỏ câu chữ mình đã biên soạn, trên khung thoại lại nhảy ra một hàng chữ này.
Ngay sau đó, tin nhắn thứ hai được gửi đến, [Thật xin lỗi vì lúc trước đã giấu giếm anh, nếu anh cũng để ý quá khứ của em, hiệp ước giữa chúng ta có giải ước trước, dù sao chúng ta còn chưa lãnh chứng, cũng không tính là vợ chồng.
]