"Hà Quyên, tan việc, sao còn chưa về?" Đồng nghiệp vỗ bả vai Hà Quyên một cái khoa trương cười, "Ngẩn người cái gì vậy?"
"A, bây giờ đi." Hà Quyên sững sờ, vội vàng cười đứng lên, theo đồng
nghiệp đi ra ngoài, không yên lòng nói lời ứng phó với đồng nghiệp, đi
đến cửa tiệm, nghe được nụ cươi chế nhạo của đồng nghiệp, "A, ông xã lại tới đón, thật hạnh phúc à. Tôi không làm kỳ đà cản mũi nữa."
Đồng nghiệp cười rời đi, Hà Quyên sững sờ tại chỗ, cũng không lập tức đi tới giống thường ngày.
Gần đây cô càng ngày càng cảm thấy bản thân có chút không giống trước,
hình như đã quen có Chu Duệ Trạch tồn tại. Bắt đầu, chỉ là thất vọng về
tình yêu, muốn để gì nhỏ yên tâm, nhưng hiện tại. . . . . .
Hà Quyên mấp máy môi, cô có chút không hiểu tim của chính mình rồi.
"Sao vậy?" Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng quen thuộc, còn bởi vì
đến gần mà mang tới hương vị ấm áp quen thuộc cho cô, làm cô không có
cách nào cự tuyệt phần ấm áp này.
"Không có việc gì, có thể là hơi mệt." Hà Quyên thu lại tâm tình của mình, làm bộ như không có việc gì mà nói.
Vẻ mặt mê mang của Hà Quyên dĩ nhiên không tránh thoát được cặp mắt của
Chu Duệ Trạch, chỉ là anh sẽ không ngu đến mức đi hỏi cô: "Mệt mỏi, vậy
chúng ta nên ăn cơm ở bên ngoài."
"Hả? Không cần đâu." Lần này Hà Quyên hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, "Ăn ở bên ngoài rất đắt."
Tiền lương của bọn họ cũng không phải nhiều, không cần thiết lãng phí như vậy.
Huống chi, cô còn phải tích góp tiền để mua nhà, bởi vì chuyện của Nhiếp Nghiêu Chu Duệ Trạch cãi nhau với người trong nhà, cuộc sống của anh
cũng phải tiết kiệm qua mới đúng.
"Vậy thì sao ? Ông xã mời khách." Chu Duệ Trạch vỗ lồng ngực của mình cười ha hả nói, "Đi, đi ăn cơm."
Lên xe, nhìn Chu Duệ Trạch đi đến một con đừong khác, Hà Quyên do dự
nói: "Về nhà ăn đi, em làm rất nhanh. Thật sự không cần thiết phải lãng
phí."
"Cùng bà xã ăn cơm sao lại là lãng phí chứ?" Chu Duệ Trạch cẩn thận nhìn đường xá, cười híp mắt nói, "Bà xã, muốn ăn cái gì cứ việc nói đi.”
Hà Quyên thấy Chu Duệ Trạch như vậy, cũng không tiếp tục khuyên nữa,
nhân tiện đi ra ngoài một chuyến, thay đổi cũng chưa hẳn không tốt.
“Tùy anh, em ăn cái gì cũng được.” Hà Quyên không kén ăn, ăn cái gì đều được, “Lúc này, sợ rằng phải đợi mới có chỗ ngồi đi?”
Lúc này đều tan việc, không đặt bàn trước, nhất định sẽ phải đợi.
“Yên tâm đi, anh biết một nơi nhất định có chỗ cho chúng ta.” Chu Duệ Trạch cười chắc chắn.
Hà Quyên nháy mắt không tin nhìn Chu Duệ Trạch, lúc này dù là bên trong
McDonald, KFC cũng đầy ắp người, lại nói giờ cao điểm của tan tầm, trên
đường đầy ắp người, ngay cả khách sạn cũng rất nhiều khách.
Chu Duệ Trạch cười lấy điện thoai di động ra, nhấn điện thoại, dùng tai nghe vô tuyến nói: “Một lát tôi sẽ đến ăn cơm.”
Nói xong, dường như không đợi bên kia trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.
“Dễ dàng như vậy là có chỗ?” Hà Quyên kinh ngạc nhìn Chu Duệ Trạch.
“Ừ, ở nhà hàng này anh có thể dễ dàng đặt chỗ.” Chu Duệ Trạch cười, cũng không nói thêm cái gì, mà chỉ chuyên tâm lái xe.
Giờ cao điểm của tan tầm, trên đường trước sau như một kín người, người
vội vã về nhà càng bị tình trạng giao thông như vậy làm cho nôn nóng
phiền lòng.
Ngồi xe riêng còn như vậy, những người chen xe buýt, xe điện ngầm càng thêm khổ sở.
Một chuyến xe đến, có lúc đến xe cũng không chen lên được. May mắn chen
lên xe, căn bản cũng không cần đỡ chỉ cần dựa vào sức mạnh chen chúc của đám người là có thể đứng vững, hít thở mùi vị vẩn đục làm người ta nôn
mửa, dọc đường chịu đựng ở trên đường hỗn loạn vừa đi vừa nghỉ chậm chạp đi về nhà.
Hà Quyên ở trong xe Chu Duệ Trạch căn bản không có nôn nóng như trước
đây, bởi vì bên trong xe không có ai chen lấn, không khí lại thoáng
đãng, ghế ngồi cũng thoải mái, quan trọng hơn là, còn có một người ở
bên.
Hoàn cảnh thư thái như vậy, làm Hà Quyên một chút cũng không cảm giác được lộ trình có xa lắm không.
“Đến rồi.” Chu Duệ Trạch quen cửa quen nẻo lái xe xuống bãi đậu xe, dẫn Hà Quyên đi vào thang máy.
“Đây là nơi nào?” Hà Quyên căn bản chưa từng tới nơi này ăn cơm, nhìn
Chu Duệ Trạch nhấn tầng 32 đại khái có chút hiểu biết, có khả năng là
ngắm cảnh nhà hàng đi.
“Ừ...” Chu Duệ Trạch sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía hà Quyên
lúng túng cười, “Thật ra thì, anh cũng không rõ nhà hàng này tên là gì,
nhưng đồ ăn bên trong ăn rất ngon.”
Chu Duệ Trạch trả lời bị Hà Quyên cười nhạo: “Tên cũng không nhớ được, anh cũng đủ giỏi đi.”
“Anh cũng rất ít khi ăn cơm ở bên ngoài.” Chu Duệ Trạch nói xong, thang
máy dã dừng lại, cửa vừa mở ra, thấy tình huống bên ngoài Hà Quyên ngây
ngẩn cả người.
Bố trí trang hoàng như vậy vừa nhìn đã biết là không phải nơi cho tầng lớp bình dân.
Nhưng đã đến đây rồi, đương nhiên cô sẽ không mất thể diện đến mức lôi Chu Duệ Trạch rời đi.
Tính toán tiền mặt và trong thẻ cô mang có bao nhiêu, nghĩ tới nếu như
lát nữa Chu Duệ Trạch không đủ tiền, cô có thể len lén đưa tiền cho anh.
Chu Duệ Trạch không biết Hà Quyên nghĩ gì, lôi kéo Hà Quyên đi vào, Chu
Duệ Trạch vừa nói với nhân viên phục vụ, lập tức được dẫn đến một vị trí yên tĩnh thoải mái.
Tầm nhìn cực tốt có thể xuyên thấu qua cửa sổ to nhìn cảnh đêm của thành phố, lại không cần lo lắng bị người khác quấy nhiễu.
Sau khi cầm lấy thực đơn, nhìn giá tiền phía trên, Hà Quyên âm thầm hít khí lạnh, ăn cướp à!
Quên đi, thỉnh thoảng xa xỉ một lần thì xa xỉ một lần đi, cuộc sống là phải hưởng thụ một chút.
Chu Duệ Trạch hỏi ý kiến Hà Quyên xong, lúc này mới chọn món ăn, lúc chờ thức ăn mang lên, Hà Quyên móc ví tiền trong bao ra, theo đến gần cửa
sổ, một mực đưa cho Chu Duệ Trạch, một mặt không để cho những người khác nhìn thấy.
“Sao vậy? Chu Duệ Trạch nhìn hành động kỳ quái của Hà Quyên, nhất thời không kịp phản ứng.
Hà Quyên nhỏ giọng nói: “Anh mang đủ tiền chưa?”
Hà Quyên nói như vậy một chút cũng không quanh co, hoàn toàn xem Chu Duệ Trạch là người một nhà.
Cô cũng biết Chu Duệ Trạch không giống một số đan ông hay tự ái như vậy, luôn muốn biểu hiện tài trí hơn người của chủ nghĩa đàn ông.
Chu Duệ Trạch lập tức hiểu ý của Hà Quyên, cười một tiếng nói: “Vẫn là bà xã tốt.”
“Cái gì?” Hà Quyên sững sờ, đầu óc có chút trống rỗng, giống như bọn họ nói không cùng một chuyện.
Tiền có đủ hay không và bà xã tốt hay không thì có quan hệ gì?
Lén lút cho anh tiền không phải là vì bảo vệ tôn nghiêm đàn ông của anh
sao, chỉ có người luôn suy nghĩ cho người khác mới có thể chú ý đến chi
tiết này, cho nên, trong lòng Chu Duệ Trạch rất sảng khoái.
Chỉ là, ngoài mặt anh không nói ra, anh hiểu được, đây hoàn toàn là phản ứng theo bản năng của Hà Quyên.
“Giúp ông xã tiết kiệm tiền, chỉ có bà xã thương anh mới làm được.” Chu
Duệ Trạch nháy mắt ranh mãnh, không ngờ lại thấy trên gương mặt Hà Quyên nhuộm màu hồng.