Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Niệm Kiều sửng sốt, lặp lại bốn từ mà anh vừa nói, sau đó, tiếng la thê lương của cô vang vọng ở khắp trong phòng bệnh ——

"A —— a —— a ——"

Cô dùng hết tất cả lực khí hét to, dùng hết tất cả tình cảm thét chói tai, cô muốn phát điên, thực sự muốn phát điên, nhưng vì sao dùng hết sức như thế mà vẫn cảm thấy mình sắp hít thở không thông, sắp chết đến nơi rồi?

Đáy lòng cảm giác đau đớn như cái hang không đáy, cứ từng chút từng chút cắn nuốt lòng của cô, cuối cùng đem cô xơi dần tái mòn hầu như không còn để lại chút dấu vết gì.

Nhìn cô ở trong lòng mình kêu gào đến hôn mê, vành mắt Cố Hành Sâm đỏ hoe, anh vùi đầu mình vào cổ cô, cất giọng khàn khàn nỉ non: "Đừng như vậy, đừng như vậy mà. . . . . ."

Bên ngoài phòng bệnh, Tần Mộ Bạch liền đứng ở nơi đó, giống như bức tượng, không có một điểm nhúc nhích.

Ánh mắt của anh cũng lộ chút ửng đỏ, tiếng kêu bên trong thê lương tựa như con dao cứa sâu vào lòng anh, khiến anh đau đớn nhưng lại kêu không lên tiếng.

Tự hành hạ như thế, rốt cuộc là vì cái gì?

Tần Mộ Bạch, ngươi rốt cuộc là vì cái gì?

Tự mình cũng khóc thầm. Anh cũng tự hỏi mình, chỉ là không đừng được mà trong đầu vang lên một câu nói: đứa nhỏ, con phải sống thật tốt.

Đúng vậy, cô cũng từng nói qua, Tần Mộ Bạch anh phải sống thật tốt, cho nên, anh vì nàng, vì mình, cũng muốn sống thật tốt, không phải sao?

Cho nên anh phải tự nói với mình, bất kể bây giờ quyết định có sai lầm cỡ nào, bất kể mình bây giờ có thống khổ đến cỡ nào, con đường này nếu đã lựa chọn, nhất định phải đi!

Anh một lần nữa nhìn chăm chú vào cửa phòng bệnh một cái, sau đó xoay người rời đi.

Cố Niệm Kiều, anh sẽ dành cho em hạnh phúc cuối cùng, anh sẽ cho em hạnh phúc, đừng hận anh, đừng hận anh. . . . . .

Buổi trưa, An Manh Manh cùng An Hi Nghiêu đi tới bệnh viện, An Manh Manh vừa đến liền trực tiếp đưa tay đập mạnh lên người Cố Hành Sâm, kèm theo là trận mắng chửi như tát nước: "Cố Hành Sâm, tên khốn kiếp này! Anh rốt cuộc muốn khiến cho Niệm Kiều bị thương thành cái dạng gì thì anh mới hài lòng? "

"Có Mạc Thuần coi như xong, tại sao còn muốn bỏ đi đứa bé trong bụng của cậu ấy? Nếu như cậu ấy không thương anh, làm sao lại có thể sinh con cho anh, anh có biết người phụ nữ sinhcon có bao nhiêu đau đớn hay không? Không dùng thân trải nghiệm, vĩnh viễn anh cũng không thể nào hiểu được sự thống khổ này! Đúng là tên khốn kiếp! Tôi thực sự muốn thay Niệm Kiều đánh chết anh!!!"

An Manh Manh nói xong, ngay sau đó cũng thật xông lên đánh Cố Hành Sâm.

An Hi Nghiêu cản cũng không kịp, chỉ vì mới vừa rồi anh còn một mực suy nghĩ những lời An Manh Manh nói ——

Nỗi đau của người phụ nữ sinh con nếu không dùng thân trải nghiệm, anh vĩnh viễn sẽ không thể nào hiểu được! Ý của cô là bản thân cô đã trải qua việc đó sao?

Chờ anh phản ứng kịp tiến lên kéo An Manh Manh lại thì trên ống quần của Cố Hành Sâm đã có rất rất nhiểu dấu chân.

Trong đáy lòng An Hi Nghiêu không khỏi vì An Manh Manh mà cảm thấy đổ mồ hôi lạnh, cô thực sự là dám đánh Cố Hành Sâm, anh nghĩ, trên đời này, trừ Niệm Kiều ra, đoán chừng An Manh Manh là người phụ nữ thứ hai dám đánh Cố Hành Sâm đi?

Nhìn sắc mặt Cố Hành Sâm âm trầm, lạnh lẽo nhưng bộ dạng lại không có động thủ cũng không có ý định ngăn cản, An Hi Nghiêu chỉ cảm thấy người đàn ông này sống được như thế này quả thật quá mệt mỏi.

Chuyện gì cậu ta cũng đều tự mình giấu ở trong lòng, là một người luôn luôn yên lặng, vì cho mọi người những thứ tốt, cậu ta nguyện ý bỏ ra tất cả, nhưng ——

Cố Hành Sâm, cậu đã đánh giá người bên cạnh cậu rất cao rồi, họ không phải là cậu, nếu như cậu không đem chính nội tâm sâu kín của mình nói ra, các cô ấy vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu nổi tâm tư của cậu.

Cho nên, cậu nhất định khộng nhận được sự tha thứ của họ, nhất định cậu sẽ lại bị Cố Niệm Kiều hận .

"Manh Manh, nơi này là phòng bệnh, cô bạn nhỏ của em cần được nghỉ ngơi, em ở đây náo loạn như vậy, cco ấy nghỉ ngơi sao nổi đây?" Không tìm được lý do, An Hi Nghiêu chỉ cần đem Niệm Kiều ra áp chế An Manh Manh.

An Manh Manh cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Cố Hành Sâm, cắn răng nghiện lợi nói: "Anh còn đứng ở chỗ này làm gì? Anh cho rằng Niệm Kiều tỉnh lại muốn nhìn thấy anh sao? Anh tốt nhất là sớm biến đi, đỡ phải khiến Niệm Kiều thêm đả kích khi tỉnh dậy thấy anh, thân thể càng thêm không tốt!"

Sắc mặt Cố Hành Sâm càng lúc càng thêm khó coi, An Hi Nghiêu nghĩ sợ An Manh Manh nói thêm gì nữa thật sự sẽ chọc giận Cố Hành Sâm, liền lôi An Manh Manh đi nhưng không thể nào, vì vậy anh tiến lên kéo Cố Hành Sâm đi.

Cố Hành Sâm bất động, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn anh.

Khi An Hi Nghiêu nhìn thấy tầm mắt âm trầm của anh nhìn mình, chỉ có cảm giác da đầu tê dại, đành phải nói: "Để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt trước, mình với cậu đi ra ngoài đi, mình có điều muốn nói với cậu."

Cố Hành Sâm cúi đầu nhìn qua người nằm trên giường, mặc dù là ngủ , nhưng mí mắt của cô vẫn như cũ nhíu chặt, sắc mặt cũng tái nhợt đến dọa người.

Thực sự là khi tỉnh lại, cô ấy sẽ không muốn gặp mình chứ?

Bỏ đi đứa bé, lại không chịu đưa ra lời giải thích, cô nhất định nghĩ là do mình có Mạc Thuần, cho nên mới không cần đứa bé trong bụng của cô nữa?

Ha ha ——

Cố Hành Sâm, rốt cuộc mi cũng có hôm nay, không phải là mi vẫn luôn nói không quan tâm người ta nhìn mình như thế nào sao? Tại sao vào giờ phút này, nghĩ đến khi cô tỉnh lại có thể sẽ không muốn gặp mình, lại khó chấp nhận được đây?

Là quá quan tâm ư? Là quá yêu? Là vì thực sự không bỏ được?

Đúng vậy, nhất định là vì vậy!

Đi theo An Hi Nghiêu đi ra khỏi phòng bệnh, anh lấy ra một điếu thuốc đốt, từng ngụm từng ngụm khói nhả ra, anh muốn để cho chất nicotin kích thích đầu óc mình, làm cho nó thanh tỉnh một chút, vẻ mặt anh có chút chán chường, vô thức tựa người vào vách tường, ngước đầu, nhả ra làn khói mịt mù.

Khói thuốc trắng đục lượn lờ bao quanh khuôn mặt anh khiến An Hi Nghiêu không thấy rõ ánh mắt của anh ấy, đứng ở phía đối diện, anh cũng châm một điếu thuốc, hít một hơi sâu sau đó cất tiếng hỏi: "Cậu định làm gì?"

Cố Hành Sâm trưng ra một nụ cười tàn khốc, làm gì ư? Đương nhiên là phải đuổi tận giết tuyệt!

"Chuyện không có đơn giản như vậy, sau lưng Tần Mộ Bạch khẳng định còn có người khác."

An Hi Nghiêu nhíu mày, giọng điệu bỡn cợt: "Không nghĩ tới vào giờ phút này, cậu còn có thể giữ vững đầu óc thanh tỉnh như thế."

Cố Hành Sâm mãnh liệt hít một hơi khói thuốc, sau đó đem tàn thuốc ném vào thùng rác, cười nhạo nói: "Mình cũng không phải là cậu, Vạn Thiên Sủng đi rồi cũng mang luôn hồn cậu đi mất."

An Hi Nghiêu xù lông, "Mẹ nó! Cố Hành Sâm một ngày cậu không chọc ngoáy mình, cậu sẽ chết a!"

Người này miệng lưỡi vẫn còn có thể cay độc đến như vậy a! Mỗi lần luôn chọc thẳng vào chỗ đau của anh!

Mí mắt Cố Hành Sâm nhẹ nhàng nâng lên, môi mỏng hé mở, "Cậu cảm thấy người sau lưng Tần Mộ Bạch là ai?"

"Cậu cũng đoán không ra, làm sao mình có thể đoán được." An Hi Nghiêu khẽ rên một tiếng, người này hỏi quả thật quá vô ích.

Lấy bản lãnh Cố Hành Sâm cũng đoán không ra, tra không được người ở sau lưng là ai, An Hi Nghiêu anh thì càng đoán không ra rồi, mặc dù sự thông minh của anh so với Cố Hành Sâm không thể coi là thấp, nhưng về độ nhạy cảm, anh không thể không thừa nhận, anh so không hơn nổi Cố Hành Sâm.

Cái này cũng là do hoàn cảnh sống của hai người khác nhau, anh ít nhất cũng trưởng thành trong một gia đình hoàn chỉnh, nội bộ An Gia cũng không giống với gia tộc Cố thị luôn luôn ạng lục đục đấu đá, cho nên anh cũng không phải sống cuộc sống mệt mỏi như Cố Hành Sâm, cũng liền có ít sự nhạy cảm trong các vấn đề hơn.

Tính cách nhạy cảm tính này, thật ra thì cũng là do luyện mà thành, nếu bản thân lúc nào cũng bị vây hãm trong hoàn cảnh nguy hiểm thì tự nhiên độ nhạy cảm sẽ liền lên cao thôi.

Cố Hành Sâm khẽ nheo mắt, ánh mắt sắc bén ánh lên một cái,sau đó lại dùng lấy tốc độ cực nhanh bỏ đi.

Đuôi mày An Hi Nghiêu giương lên, bên môi lộ một ý cười nhàn nhạt, xem ra, hẳn là cậu ta đã biết người sau lưng là ai.

Đang chuẩn bị xoay người trở về phòng bệnh, Cố Hành Sâm lại nhận được điện thoại cảu dì Trần, lần này dì Trần trực tiếp nói: "Cậu Hai, chắc cậu phải quay về xem Niên Niên một chút thôi, cậu nhóc khóc nháo đòi tìm Niệm Kiều, tôi thật sự là không có biện pháp nào."

Cố Hành Sâm giật mình, sau đó trong lòng lo lắng không thôi, ngay lập tức đồng ý.

Một đứa bé, tự tay anh giết chết, vậy còn đứa kia, phải chăngcàng phải quan tâm, yêu thương gấp bội, mới có thể giảm đi một chút đau đớn cùng thống khổ đang đè nặng trong lòng kia không?

Anh cũng không biết nữa, chỉ biết quay người đi nhanh về thang máy, để lại một câu với An Hi Nghiêu ở sau lưng: "Cậu giúp mình để ý cô ấy một chút."

An Hi Nghiêu không tiếng động gật đầu, để ý một chút, được rồi, anh sẽ để ý một chút.

An Hi Nghiêu vừa về tới phòng bệnh, chỉ nghe thấy giọng nói lo lắng của An Manh Manh: "Niệm Kiều, nói chuyện với mình đi, đừng như vậy cố nén ở trong lòng, nói chuyện với mình đi có được hay không?"

An Manh Manh nhìn Niệm Kiều một người núp ở trong góc, muốn đưa tay lôi cô, nhưng cô vừa mới đưa tay, Niệm Kiều liền che đầu lớn tiếng hét thảm lên: "A —— đừng đụng tôi! Đừng động đứa bé của tôi!"

An Manh Manh thấy vậy bật khóc, ngồi xổm người xuống khóc suốt, nức nở đối với Niệm Kiều nói: "Nói đi, Niệm Kiều, cậu đừng như vậy, đừng có như vậy được không? Mình hiểu, mình cũng rất đau lòng!"

"Đừng đụng vào tôi! Đừng động vào đứa bé của tôi! Đừng động vào đứa bé của tôi. . . . . ." Hai cái tay của cô vung loạn trên không trung, giống như là đang đuổi đi bóng người nhích lại gần mình, nhưng nếu như nhìn kỹ, sẽ liền phát hiện, thật ra thìcô vung tay cào loạn trên không trung tựa như muốn nắm giữ một cái gì đó.

"Bảo Bảo, Bảo Bảo. . . . . ." Niệm Kiều đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi tay cũng cẩn thận từng li từng tí thu trở lại, làm ra bộ dạng đang ôm đứa bé, cười nói: "Bảo Bảo, con quay trở lại rồi."

An Manh Manh kinh hãi, đứa bé của cô không phải đã bị Cố Hành Sâm phá bỏ hay sao? Từ đâu mà lại có đứa bé?

Huống chi, hiện tại, trên tay cô hoàn toàn là trống không, đứa bé của cô đâu?

Chẳng lẽ —— tinh thần cô bị rối loạn rồi hả?

Nhớ tới người bạn lúc trước nói đến tình trạng cảu Liễu Nhứ Mi, An Manh Manh lập tức khóc lớn lên: "Niệm Kiều, Niệm Kiều, cậu đừng dọa mình, nói chuyện với mình đi, tốt nhất là cậu nói chuyện đi, cậu không sao chớ? Cậu có biết mình là ai không?"

Cô vừa khóc vừa liều mạng ngang nhiên xông đến đem mặt của Niệm Kiều giữ lại, nhìn chằm chằm cô.

Con ngươi Niệm Kiều giật giật, cúi đầu nhìn qua tay của mình, sau đó sắc mặt biến thành hết sức khó coi, tiếp ——

Cô chợt ôm lấy An Manh Manh, khóc lớn lên, tiếng khóc mang theo một lực cỗ mạnh mẽ xuyên thấu, có thể để cho mỗi người nơi đó cũng cảm thấy đau lòng.

"Manh Manh, đứa bé không còn, đứa bé không còn, tại sao? Tại sao anh ấy lại muốn giết đứa bé? Đó là đứa bé của tụi mình mà, tại sao anh ấy lại không giết mình chết đi, tại sao!"

"Niệm Kiều, cậu đừng như vậy, là tại anh ta là tên khốn kiếp, cậu đừng như vậy, ngoan, lên giường đi có được hay không? Trên đất quá lạnh rồi, đừng ngồi."

Niệm Kiều kinh ngạc mà nhìn nhìn, sau đó nổi điên, dùng sức đem đầu của mình đập mạnh vào tường, tiếng vang bang bang khiến cho tim gan An Hi Nghiêu đang đứng ở bên cạnh cũng một phen run sợ.

"A —— Mình hận anh ta! Mình hận anh ta!!"

"Niệm Kiều, Niệm Kiều ——" An Manh Manh khóc nhào qua, làm thế nào cũng không cách nào ngăn cản cô tự hành hạ mình.

An Hi Nghiêu bước nhanh lên đem Niệm Kiều ôm lại trên giường, sau đó ấn nhanh nút đỏ bên cạnh giương một cái, trong chốc lát vài vị bác sĩ liền chạy tới.

Thấy trên đầu Niệm Kiều chảy máu ròng ròng, bác sĩ cũng bị hù một phen.

Phải biết, nếu Niệm Kiều xảy ra chuyện gì, đầu của bọn họ cũng không thể bảo vệ nổi rồi !

"Mình hận anh ta. . . . . . Manh Manh, mình hận anh ta, nhưng mình lại càng hận bản thân mình hơn, tại sao lại muốn quay trở lại cùng anh ta, tại sao. . . . . ."

Khi bác sĩ băng bó cho Niệm Kiều thì cô chỉ một mực lẩm bẩm câu này, Manh Manh vừa bắt đầu còn có thể cố gắng che dấu tiếng khóc của mình, đến cuối cùng, chỉ có thể ôm lấy cô, gào khóc.

Trong phòng bệnh, một mảnh tiếng khóc. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui