Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Mạc Thuần nhất thời không nói lên lời. Vẻ mặt của cô ta như vậy là do cô đã đoán đúng hay đoán sai?

Niệm Kiều vẫn nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng chứa đựng ý vị sâu xa cười, bộ dạng như vậy càng làm Mạc Thuần thêm chột dạ.

Cô vẫn nghĩ cô ta chỉ là một tiểu nha đầu không hiểu lòng người hiểm ác, nhưng tại sao hiện tại cô lại có cảm giác cô ta đang tính kế lừa mình vậy?

"Cố tiểu thư, tôi nói không đúng sao?" Mạc Thuần ngồi xuống, cố giả bộ trấn định.

Niệm Kiều lắc đầu, tựa hồ rốt cuộc không hoài nghi bất cứ chuyện gì nữa, thở ra một hơi, sau đó nói: "Mạc tiểu thư, như vậy, về sau xin cô hãy chăm sóc Niên Niên thật tốt, tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi đây!"

Mạc Thuần nhìn cô, chần chờ hỏi: "Cô thật sự đồng ý sao?"

Niệm Kiều nhún vai, bất đắc dĩ cười một tiếng, "Không đồng ý thì như thế nào? Phá hư hạnh phúc của người khác, đùa bỡn tận tâm cơ lấy được hạnh phúc nhưng chuyện tình cảm cũng không thể cưỡng cầu. Mạc tiểu thư cô thấy tôi nói có đúng không?"

Mạc Thuần không biết là mình suy nghĩ nhiều hay thật sự là trong câu nói của cô ta còn có hàm ý khác, cảm giác những lời cô ta nói làm cho cô thấy không thoải mái.

Suy nghĩ một chút, cô ta nói Niệm Kiều nói: "Cố tiểu thư, tôi có thể một mình nói chuyện với Niên Niên không? Tôi muốn bồi dưỡng chút tình cảm với nó."

Tay Niệm Kiều nắm chặt lấy ly cà phê.

Nghiêng đầu nhìn Cố Cảnh Niên một cái, Cố Cảnh Niên cũng đang chăm chú nhìn cô.

Không đợi Niệm Kiều mở miệng, Cố Cảnh Niên đã nói, "Mẹ, con cảm thấy bà dì này nói không đúng!"

Niệm Kiều cau mày, buồn cười nhưng phải cố gắng kiềm chế lại, nhất là chứng kiến thấy Mạc Thuần đang biến sắc, cô càng thêm muốn cười to.

Chỉ là, bây giờ vẫn chưa đúng lúc, cho nên cô phải cố gắng kiềm chế, nghiêm trang hỏi Cố Cảnh Niên, "Cô ấy nói không đúng? Chỗ nào không đúng?"

Cố Cảnh Niên liếc mắt, cầm ly nước trái cây hút một ngụm lớn, nuốt xuống sau mới nói: "Trên lưng con không có bớt a!"

Cả người Mạc Thuần cũng cứng đờ, đáy mắt nhanh chóng hiện lên kinh hoảng.

Niệm Kiều cũng nở nụ cười, nghiêng đầu hỏi Cố Cảnh Niên, "Là mẹ nhớ lộn hay là cô ấy nhớ lộn?"

Cố Cảnh Niên buông hai bàn tay của mình ra, làm bộ già dặn, hỏi ngược lại Niệm Kiều: "Mẹ cảm thấy thế nào?"

Niệm Kiều ha ha cười hai tiếng, sau đó quay đầu hỏi Mạc Thuần, "Mạc tiểu thư, cô cảm thấy là do tôi nhớ nhầm hay do cô nhớ nhầm?"

Đáy mắt Mạc Thuần tràn đầy oán hận, tức giận nhìn chằm chằm Niệm Kiều, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Cố Niệm Kiều, cô dám đùa bỡn tôi?"

Niệm Kiều vô tội nháy mắt mấy cái, đang muốn gật đầu, Niên Niên lại đột nhiên nhẹ hô một tiếng: "Cha ——"

Niệm Kiều cùng Mạc Thuần đồng thời nhìn sang, một ngẩng đầu một quay đầu, sau đó liền nhìn thấy Cố Hành Sâm ngồi ở cái bàn cách họ không xa, xoay người lại, vẻ mặt bí hiểm nhìn họ.

Cả người Mạc Thuần cũng sợ tới choáng váng, vô luận như thế nào cô cũng không nghĩ tới, Cố Hành Sâm sẽ xuất hiện tại nơi này, hơn nữa, hắn đã đến đây lúc nào? Cư nhiên im hơi lặng tiếng ngồi gần họ mà hơn 10’ cô cũng khôn phát hiện ra!

Niệm Kiều thấy Cố Hành Sâm thái độ hoàn toàn thay đổi, bĩu môi, cô đứng dậy đi tới, lớn mật ôm cổ Cố Hành Sâm, đắc ý cười hỏi: "Em diễn được chứ?"

Cố Hành Sâm ngước mắt liếc nhìn cô một cái, nói, "Sao lại không nghe lời anh như vậy?"

Niệm Kiều le lưỡi, cười duyên nói: "Không phải anh đã đồng ý sao?"

Cố Hành Sâm cũng nhíu mày, "Anh chỉ đồng ý cho em gặp cô ta nhưng không đồng ý cho em rời bỏ anh."

"Hắc hắc ——" Niệm Kiều cười khúc khích, "Diễn trò thì cũng phải diễn cho giống thật chút chứ."

Cố Hành Sâm bất đắc dĩ liếc cô một cái, giơ tay lên nhéo má cô, sau đó giương mắt nhìn sang ——

Mạc Thuần bởi vì hai người họ không coi ai ra gì ở trước mặt cô thân mật mà sắp hít thở không thông, hiện tại Cố Hành Sâm lại dùng ánh mắt như lăng trì cô nhìn cô làm cả người cô cứng lại!

Cố Cảnh Niên đang cầm ly nước trái cây, cả người nằm bò trên bàn, hai con đen nhánh có hồn mở to quan sát cẩn thận biểu tình Mạc Thuần.

Lúc mới đi ra khỏi bệnh viện, mẹ nói tới lúc gặp cô ta hắn không được nói lung tung phải ngoan ngoãn.

Cho nên, cho tới bây giờ, trừ lúc không kiềm chế gọi cha, hắn một câu nói nhảm cũng không có nói a! Những lời hắn vừa nói đều là những lời quan trọng!

Chỉ là, bà cô này sao lại có vẻ mặt kì quái như vậy giống như gương mặt của mấy con quỷ mà hắn đã nhìn thấy trên TV!

Cố Hành Sâm vỗ xuống tay Niệm Kiều, ý bảo cô đứng lên, sau đó dắt cô đi tới, ngồi xuống đối diện Mạc Thuần.

Cố Cảnh Niên nhìn mình hoàn toàn không được để mắt đến, có chút không vui, chân mày nhăn lại, hắn lập tức hành động ——

Một cái tay vẫn ôm ly nước trái cây, cái tay còn lại từ từ đi xuống, sau đó, bàn tay còn lại không ngoan bò tới hông của Niệm Kiều sau đó ——

Tìm đúng cái đó điểm, OK!

"A ——"

Niệm Kiều bị hắn véo, cả người kinh hô một tiếng, sau đó đứng bật dậy.

Mạc Thuần vốn bị Cố Hành Sâm dọa sợ, đột nhiên bắt gặp phản ứng của Niệm Kiều, cô có chút không giải thích được nhìn lại.

Cố Hành Sâm nhìn Niệm Kiều một cái, sau đó chống lại ánh mắt của một tên tiểu quỷ, không khỏi nhếch môi cười.

Quả nhiên là con trai của Cố Hành Sâm, làm ‘ chuyện xấu ’ xong còn có thể bình tĩnh như thế!

Cố Cảnh Niên cắn ống hút ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ khốn hoặc, hỏi Niệm Kiều, "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Niệm Kiều cả khuôn mặt đều đỏ , cắn răng nghiện lợi nhìn Cố Cảnh Niên, Tiểu Quỷ đáng chết, lại dám tính toán với mẹ!

Chỉ là, vì bây giờ là thời khắc mấu chốt, cô phải chịu đựng, chờ về nhà mới hảo hảo dạy dỗ hắn!

Cố Cảnh Niên nhìn cô không nói lời nào, chỉ trừng mắt nhìn hắn, hắn không khỏi nhún nhún vai, trong miệng vẫn ngậm ống hút, khốc khốc nói: "Mẹ, mẹ sẽ không phải vì giật mình một cái mà biến thành câm rồi chứ?"

Niệm Kiều: ""

Tiểu tử thúi, con còn dám nói những lời độc ác như vậy sao? Mẹ là mẹ con đấy!

Cố Hành Sâm ho nhẹ một tiếng tỏ vẻ cảnh cáo, Cố Cảnh Niên lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Dĩ nhiên, hắn biết xem xét thời thế , mặc dù hắn không hiểu khi nào đến cao trào kịch tính, nhưng hắn biết, mình chỉ cần xem cuộc vui là được rồi!

Cố Hành Sâm cầm lấy ly cà phê Niệm Kiều vừa uống, trước ánh mất kinh ngạc của Mạc Thuần cùng Niệm Kiều khẽ nhấp một hớp, sau đó mới mở miệng hỏi Mạc Thuần: "Lúc nào thì Niên Niên lại thành con cô rồi?"

Ánh mắt Mạc Thuần hốt hoảng, giờ phút này chỉ muốn chạy trối chết!

Niệm Kiều chống cằm nhìn cô, học bộ dạng Cố Hành Sâm, cau mày hỏi: "Đúng vậy, Mạc tiểu thư, Niên Niên thành con của cô lúc nào vậy?"

Cố Hành Sâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, ý tứ chính là ‘ chớ quấy rối chính sự ! ’.

Niệm Kiều hướng hắn làm mặt quỷ, ngoan ngoãn ngồi im, không hề nữa chen miệng vào.

Mạc Thuần hồi lâu cũng không mở miệng giải thích được, chỉ cúi đầu, như đứa trẻ làm sai việc gì đó.

Nếu như là trước, Niệm Kiều còn có thể đồng tình với cô ta, nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy người phụ nữ này thật giả dối!

Cô không phải Thánh mẫu, đối với kẻ ác cô cũng không mềm lòng nương tay!

Cố Hành Sâm cúi đầu nhìn ly cà phê truớc mặt, giọng không kiên nhẫn, "Thế nào, vấn đề này rất khó sao? Cô đã nói cô là mẹ của Niên Niên, vậy thì cô sinh nó vào lúc nào chắc cô nhớ chứ?"

"Em cũng không nhớ rõ em sinh Niên Niên lúc nào." Niệm Kiều không nhịn được chen vào một câu.

Cố Hành Sâm chỉ hận không thể dùng băng dán mồm cô lại. Cô không nói sẽ chết sao?

Mạc Thuần hoàn toàn không biết hai người rốt cuộc đang nói gì, cô chỉ biết, Cố Hành Sâm biết kế hoạch cảu cô, như vậy thì cô xong rồi!

Theo tác phong làm việc của Cố Hành Sâm, cô nhất định là không thể ở lại G thị rồi!

Cô đang suy nghĩ, đột nhiên Mạc Thiên Kình gọi tới.

Nghe điện thoại xong, cô ngây người ra một giây sau đó liền phản ứng lại.

"Từ nay về sau em sẽ không thể nhìn thấy anh sao?" Cô cười khổ hỏi người trước mặt, hai tay nắm chặt móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Cố Hành Sâm nói: "Lúc chúng tôi kết hôn cô có thể tới."

Mạc Thuần chưa bao giờ biết, thì ra cái gọi là tàn nhẫn chỉ cần một câu nói!

Những lời này của Cố Hành Sâm có lực sát thương vô cùng lớn, cô chỉ cảm giác như có con dao đâm vào lòng mình không cách nào cản lại!

Lúc hắn kết hôn cô có thể tới nhìn hắn, ha ha ——

Cố Hành Sâm, anh thật ác độc!

Anh muốn tôi tần mắt nhìn anh và người phụ nữ khác hạnh phúc để cho tôi chết tâm sao?

Thật ra thì, không cần, chỉ cần một câu nói của hắn, cô sẽ vĩnh viễn biến mất trước hắn.

"Hành Sâm có thể nói anh yêu em một lần được không? Coi như là thỉnh cầu cuối cùng trước khi em rời đi"

Mạc Thuần đột nhiên mở miệng, nghẹn ngào nói với Cố Hành Sâm.

Niệm Kiều chợt ngẩn ra, cô lại muốn Cố Hành Sâm nói yêu cô?

Quay đầu nhìn Cố Hành Sâm, cô không biết bây giờ cô đang cảm thấynhư thế nào nữa.

Cô đã từng nói sẽ tin tưởng hắn! Nhưng vào giờ phút này, trong lòng cô rất hoang mang!

Nhất là lời Mạc Thuần nói càng làm cho cô bất an.

"Hành Sâm có thể nói anh yêu em một lần được không? Từ nay về sau em sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của anh nữa, không bao giờ quấy rầy anh nữa, em chỉ muốn nghe anh nói yêu em một lần dù là gạt em cũng được, được không? "

Niệm Kiều có chút bối rối, ánh mắt cũng bắt đầu bất định, không biết nên nhìn Mạc Thuần hay Hành Sâm.

Cô từng vì hắn mà bị thương, cô nhất định là biết hắn từ lâu rồi. Cũng thích hắn từ lâu rồi.

Nếu không, ai lại dám dùng bản thân mình cứu người khác?

Cô..., có phải hay không có chút đau lòng? Có phải hay không có chút không đành lòng?

Cô biết, người đàn ông như hắn rất trọng tình nghĩa, thỉnh cầu của Mạc Thuần, hắn có thể cự tuyệt sao?

Cho dù là giả, cô cũng không cách nào chịu đựng trước mặt mình hắn nói với người phụ nữ khác ‘anh yêu em’!

Cố Hành Sâm nghiêng đầu, trầm ổn nhìn Niệm Kiều, tựa hồ trả lời cô——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui