Hắn không hề thở gấp, Niệm Kiều lại bị hắn mạnh mẽ đâm vào làm cho cả người mệt lả.
Cô bấu hắn cắn hắn, nhưng cho đến hắn cúp điện thoại cũng chưa thối lui khỏi cơ thể cơ nửa phần.
"Cố Hành Sâm, tên cầm thú này!" Cô tức giận mắng, nhưng dưới xâm phạm cường thế của Cố Hành Sâm, tiếng mắng của cô nghe ra lại càng giống như nũng nịu.
Cố Hành Sâm cười tà một tiếng, bàn tay nhanh chóng nâng cơ thể cô cong lên, từ phía sau mạnh mẽ đi vào.
“A------“ Niệm Kiều sợ hãi kêu lên, hai tay chống đỡ trên ga giường, siết thật chặt.
Tư thế nằm sấp như vậy khiến cho cô rất khó chịu, lại làm cho Cố Hành Sâm đi vào sâu hơn, bên tai nghe được tiếng nước chảy, cô xấu hổ muốn chết.
“Cố Hành Sâm, anh cái đồ lừa đảo này!Ô ô…….”
Niệm Kiều vừa cắn răng vừa đón nhận sự xâm lược của hắn, vừa quay đầu lại mắng hắn.
“Nói một chút xem, anh lừa em cái gì---------“ Cố Hành Sâm ghé sát vào bên tai cô, khàn khàn hỏi, một tay đi qua nách, nắm lấy một bên tiểu bạch thỏ của cô.
“Đồ lừa đảo, trước đây anh còn giả vờ một chút cũng không có hứng thú đối với em, bây giờ anh nổi điên cái gì? Em không cần, em không cần, ô ô……..”
Tiếng cười Cố Hành Sâm trầm thấp, tay của hắn chế trụ cắm cô xoay đầu cô lại, nhẹ nhàng cắn môi cô, bật ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ:” Đừng quấy rối…….”
Niệm Kiều ngẩn ra, nhìn thấy được trong hai mắt hắn có sự tuyệt vọng, lòng cô nhói đau.
Hắn đang đấu tranh? Nội tâm rất thống khổ?
Thật ra hắn đang suy nghĩ cho cô, hai người cùng phát sinh quan hệ, nếu mà xa nhau, hắn cũng không tổn thất cái gì hết, mà cô từ một người con gái lại biến thành phụ nữ, lấy đi thứ quý giá nhất của cô.
Quay lại thực tại, cô giơ tay vuốt ve khuôn mặt hắn, chủ động lấy đầu lưỡi liếm đôi môi mỏng của hắn.
Cả đêm, hết lần này đến lần khác, Niệm Kiều chỉ nhớ rõ lần cuối cùng lên đỉnh, chân tay đều bủn rủn, các ngón tay đều co rút, trong cơ thể một khúc thịt nhanh chóng co rút.
Khi anh gợi lên được khoái cảm trong cô, hai người cùng nhau dục tiên dục tửu.
Hôm sau, khi Niệm Kiều tỉnh dậy, Cố Hành Sâm đã không còn ở bên cạnh, cô phát hiện ga giường đã được thay, trên người cô cũng đã được lau sạch.
Trên giường một người nằm cứng đờ, hai mắt cô mở to nhìn trần nhà, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Một lúc lâu, dì Trần tới gõ cửa, Niệm Kiều từ trên giường ngồi dậy cái rầm, mau chóng tìm quần áo.
Mà một người nào đó, đã chuẩn bị sẵn quần áo cho cô ở đầu giường.
Quần áo chỉnh tề, Niệm Kiều mở cửa.
Dì Trần nhìn cô cười hỏi:” Đã dậy? Đi tắm rồi xuống ăn cơm, Cố tiên sinh dặn buổi tối sẽ đến, bảo con hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, cậu chủ đã xin nghỉ học ở trường giúp con rồi”.
Buổi tối sẽ đến? Ở nhà nghỉ ngơi?
Hai má Niệm Kiều ửng hồng, cô không khỏi nghĩ đến tối qua hắn rất hung mãnh, bây giờ nơi đó vẫn còn đau.
Dì Trần cười trộm, không nói gì nữa, xoay người đi xuống lầu.
Ăn xong, Niệm Kiều rất nhàm chán, Lật đến N cuốn tạp chí, giúp đỡ dì Trần quét dọn biệt thự, còn xem mấy tập phim truyền hình, nhìn đồng hồ, phát hiện mới có 4 giờ chiều, cô phát cáu.
Được rồi, cô thừa nhận cô điên rồi, không được gặp Cố Hành Sâm một lúc liền nóng nảy, cô không yên tâm, cô cũng không hiểu vì sao?
Từ vụ động đất lần trước, cô nôn nóng cấp tốc chạy vào Cố thị, nên rất nhiều người trong Cố thị biết cô, lần này cô dễ dàng đi vào trước cửa phòng làm việc của Cố Hành Sâm.
Gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc:” Vào đi”
Cửa đẩy ra, cái đầu nhỏ của Niệm Kiều thăm dò ngó vào, thấy ở bàn làm việc rộng lớn có một người đang cúi đầu làm việc.
Lúc đầu Cố Hành Sâm còn tưởng là trợ lí, kết quả nửa ngày không nghe thấy âm thanh, ngước mắt lên, liền nhìn thấy cái đầu nhỏ kia, hai con mắt to chuyển động tràn đầy linh khí , giống như là một con mèo ăn vụng.
“Sao vậy?” Cố Hành Sâm hạ bút kí tên, thân thể dựa về phía sau, vẻ mắt bí hiểm.
Niệm Kiều phát hiện bản thân mình rất không có tiền đồ thế mà đã hồi hộp, mười ngón tay đều xoắn vào dây túi, thing thoảng nâng mí mắt lên nhìn hắn, vẫn như cũ không nói câu nào.
Cố Hành Sâm chờ đợi một lúc, thấy cô vẫn không nói gì, đứng dậy đi đến trước mắt cô, hạ xuống hai chữ:” Nói chuyện---------“
“Việc ấy……Không sao, em đi về nhà……”
Nói xong Niệm Kiều vô cùng hối hận, rất lo lắng mới đến đây, thế mà chỉ đổi được câu nói này của hắn sao? Cố Niệm Kiều dũng khí hồi xưa mày theo đuổi biến đâu rồi?
Cô Hành Sâm nhíu mày, hai tay chống ở trên bàn, cơ thể cao lớn lười biếng dựa vào bàn, trong mắt lóe lên một tia vui vẻ:” Có cần anh đưa em trở về nhà không?”
Niệm Kiều tức giận đến hộc máu, người này biết mình rõ ràng không muốn trở về, hết lần này đến lần nào muốn nghe chính miệng cô thừa nhận là mình muốn gặp hắn, muốn gặp hắn sao?
Được rồi, đây cũng không phải lần đầu tiên đứng trước mặt hắn không có cốt khí, nói thì nói----------!
“Em nhớ anh, em muốn gặp anh……..”
Giọng nói của cô như muỗi kêu, căn bản không thể nghe rõ, nhưng ánh mắt Cố Hành Sâm đại loại có thể nhìn ra được ý của cô, hắn giả vờ--------
“Hả? Cái gì? Nói lại lần nữa đi, anh không nghe rõ”
Niệm Kiều ngẩng đầu lườm hắn, người này thật sự ‘ khinh người quá đáng ‘! Cô nói nhớ đến hắn, hắn còn giả vờ không nghe thấy! Thật là nham hiểm phúc hắc!
Bộ dáng cô thở phì phò đều rơi vào trong dáy mắt Cố Hành Sâm, hắn cảm thấy thật đáng yêu, nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện ra.
“Trở về đi, buổi tối anh sẽ đến, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng”
Tiếng nói của hắn nghe rất vô tình, lãnh đạm, hắn đã khôi phục lại bộ mặt lí trí giống hồi xưa khiến cho Niệm Kiều phát điên!
“Anh, anh có ý gì?” Niệm Kiều bất an hỏi hắn, trong hai mắt đều là khủng hoảng mở to.
Một giây trước hắn vẫn còn dịu dàng như vậy, nhưng thế nào một giây sau, hắn lại muốn đẩy mình ra, đây gọi là cái gì?
Cùng nhau đi xuống địa ngục, bây giờ hắn đã muốn quay về với ánh mặt trời rồi sao? Không để ý đến cô sao?
Càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng tức giận, Niệm tiến lên phía trước nắm lấy cánh tay hắn nói:” Bây giờ lên giường với tôi rồi, không còn hứng thú nữa à?”
Cố Hành Sâm không nói, con ngươi đen đến kinh sợ, nhìn chằm chằm cô, muốn ép buộc mặt yếu ớt của cô lộ ra.
Niệm Kiều tự giác buông tay, khóe môi tràn ngập nụ cười đau đớn:” Em biết rồi…..”
Xoay người rời đi, cổ tay lại bị người khác giữ lại, Cố Hành Sâm kéo cô ngược lại, cả người ngã vào trong ngực hắn, trên dỉnh đầu có giọng nói nặng nề:” Em biết cái gì?”
Cô biết cái loại tuyệt vọng đó sao? Biết rõ được cảm giác luôn bất an tập kích hắn mọi lúc sao?
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bảy trước Nhâm Thiên Nhã đã nằm trong bàn tay hắn, tất cả mọi chuyện hắn đều kiểm soát được, sau này----------
Bây giờ, đối mặt với Niệm Kiều, hắn lại một lần nữa mất đi kiềm chế, hiện tại, cục diện liền biến thành như vậy.
“Cảm ơn anh đã đồng ý lên giường cùng em, sau này……em sẽ không bám lấy anh nữa”. Niệm Kiều khó khăn nói xong câu đấy, đẩy hắn ra, xoay người muốn rời đi, nhưng mãi cũng không bước nổi.
Cố Hành Sâm cúi đầu thở dài một tiếng, đem cô giam vào trong lồng ngực, đặt cằm ở trên đỉnh đầu cô, thanh âm có chút bất đắc dĩ nói:” Em muốn bắt anh phải làm thế nào bây giờ?”.
Niệm Kiều ngẩn ra, vội sợ hãi ngẩng đầu nhìn hắn, nói:” Em luôn cho rằng anh không có thể………một chút cũng không thể thích em?”
Cố Hành Sâm nhìn chằm chằm ánh mắt cô, không trả lời hỏi ngược lại:” Đi theo anh, cả đời không thể ra anh sáng, anh cũng không thể cho em một cái danh phận, em xác định sẽ không hối hận?”
Niệm Kiều ngẩn trong một giây, kiên quyết gật đầu, ôm hông của hắn, nói:” Chỉ cần anh không đầy em ra, dù vĩnh viễn chỉ có thể đứng sau lưng anh, em cũng không hối hận”.
“Anh xứng đáng sao?”
Cố Hành Sâm nhỏ giọng hỏi, nhìn chăm chú ánh mắt của cô, khiến cho hắn có cảm giác, dường như cô coi mình, giống kẻ khác, là tại hắn suy nghĩ nhiều sao?
Niệm Kiều nhẹ nhàng gật đầu:” Xứng đáng……”
Trong đầu không tự chủ hiện lên một bóng người, Niệm Kiều nhắm mắt lại, khóe mắt có chút cay.
Cố Hành Sâm thở dài, quay đầu đi gọi điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng của dì Trần, Niệm Kiều nghe thấy hắn nói với dì Trần:” Dì Trần không phải chuẩn bị cơm tối, tối chúng con sẽ tự nấu cơm.”
Cúp máy, Niệm Kiều thấy hắn cầm áo khoắc và chìa khóa xe hướng về phía cửa, cô đi theo sau hỏi:” Tối anh nấu cơm sao?”
Cố Hành Sâm quy đầu nhìn cô cau mày:” Chẳng lẽ lè em nấu sao?”
Niệm Kiều liên tục khoát tay,” Việc đấy……Anh làm đi!”
Cố Hành Sâm cười cười, hai người bước vào thang máy đi xuống dưới lầu, lúc vào bãi đỗ xe, bởi vì đi Niệm Kiều đi phía sau, ngầm nghe thấy có đồ vật gì đang trộm ngắm vào mình, nhưng quay đầu nhìn lại, thì không thấy gì hết.
Trong xe, Cố Hành Sâm nghiêng đầu hỏi cô:”Buổi tối muốn ăn cái gì?”
Niệm Kiều cau mày, cái miệng nhỏ quệt một cái nói:” Tùy ý đi”.
“Tùy ý món này rất khó, anh sẽ không nấu” Cố Hành Sâm thanh âm lãnh đạm nói, chuyên tâm lái xe.
Ách------
Niệm Kiều hơi ngẩn ra, lúc lâu mới hiểu được hắn đang ngạo báng mình, cô không khỏi nhỏ giọng:” Em không muốn làm khó dễ anh? Thật mà lại không hiểu được tấm lòng của người ta.”
Cố Hành Sâm âm thầm cười nhẹ, xe dừng ở cửa siêu thị, hắn xuống xe, Niệm Kiều cũng nhanh chóng đi theo, hai người một trước một sau đi vào siêu thị..
Nhìn thấy người bên cạnh đã lên sẵn kế hoạch mua đồ, Niệm Kiều bĩu môi nói:” Anh đã sớm nghĩ sẽ nấu cái gì rồi đúng không? Lại còn cố ý hỏi em-------“
Cố Hành Sâm liếc cô một cái:” Anh chỉ là muốn chuẩn bị cho tốt”
“Nhanh như vậy?” Nếu là cô, đoán chừng cả nửa tiếng cô cũng chưa mua được cái gì. Niệm Kiều ngạc nhiên:” Anh sao lại mua nhiều như vậy, chỗ này cũng phải nhiều ngày mới ăn hết được.
Cố Hành Sâm không thèm nhìn tới cô nói: “ Chỗ này để ăn trong một tuần của em với dì Trần”
“A!” Hóa ra hắn có ý này, trong một tuần này hắn không cùng cô ăn cơm tối sao?
Cố Hành Sâm nhìn thấy trong mắt cô có tia mất mát, hắn kìm lòng không được mở miệng giải thích:” bên Itali có chút việc gấp, anh phải bay sang nhanh, đại khái một tuần sau mới quay trở về”.
------------------