Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Sự thật chứng minh, thời điểm tất cả những người đàn ông đang phát dục mà nói “ta sẽ dịu dàng” đều là lừa gạt con người ta.

Nhất là tên cầm thú Cố Hành Sâm này, quả thật là muốn đem người ta chỉnh cho đến chết mà!

“Đau, Cố Hành Sâm, em đau!”

Cô cứ thế dấm rứt khóc nhỏ, Cố Hành Sâm yêu thương cô nhưng tại sao lại không khống chế được bản thân như thế.

Rõ ràng là muốn dịu dàng với cô, nhưng chỉ cần chậm lại một nhịp, cả người anh dường như muốn nổ tung, chỉ biết dùng sức một cách hung hăng tiến thẳng vào khám phá nơi sâu nhất trong cô.

“A____” Niệm Kiều sợ hãi la lên, hai bàn tay sống chết nắm chặt cạnh giường, tránh cho cả người nhào lên bay ra ngoài.

“Nhóc con, em thả lỏng đi, giữ chặt như vậy anh không đi vào được, ngoan nào!” Giọng anh nhẹ nhàng dụ dỗ, nhưng động tác vẫn như cũ tấn công mãnh liệt.

Niệm Kiều vừa khóc nức nở vừa la mắng: “đồ tồi, mỗi lần đều làm em phải khóc, anh là đồ đểu!”

Hô hấp Cố Hành Sâm cứng lại, cúi người nhẹ nhàng hôn lên khóa mắt ngập nước của cô, “Đau lắm hả?”

Từ lần đầu tiên muốn ăn cô, anh cũng đã biết con đường đầy mị hoặc của cô khá nhỏ, nếu anh không thăm dò, dụ dỗ, trêu chọc trước khi đi vào…, khẳng định là sẽ làm cô đau.

Nhưng cứ mỗi lần thăm dò, dụ dỗ cô là một lần anh phải nhẫn nhịn, chịu đựng, để rồi tại thời khắc quan trọng đó, cơ bản anh không còn khả năng kiểm soát sức lực cũng như tốc độ của bản thân.

Thấy anh lặng thinh dừng động tác, cố gắng chịu đựng thống khổ, Niệm Kiều lại không khỏi cảm thấy đau lòng, chạm nhẹ khuôn mặt của anh, giọng có chút thẹn thùng : “Nhẹ hơn một chút, anh nhé !”

Cố Hành Sâm cúi đầu cười sung sướng, hết sức khống chế nhịp độ xâm nhập của mình, cử động lên xuống nhẹ nhàng từng lần từng lần một, mồ hôi trên trán anh như mỗi hạt châu nhỏ, rơi xuống ngực cô.

Cố Hành Sâm nhìn xuống cảnh tượng trước mắt, những giọt nước trong suốt trượt xuống theo khe ngực đầy đặn của cô khiến ánh nhìn cầm thú càng thêm kích thích, cổ họng anh khô nóng, bờ môi nhanh chóng phủ lên, liếm mút trái hồng đào quyến rũ của cô.

“Ư…” Niệm Kiều nhẹ nhàng rên rỉ, thân người khẽ cong lên như hòa vào trong anh.

Cô không mời gọi thì không sao, nhưng một khi đã mời gọi, anh như bị kích thích, răng càng thêm dùng sức, cắn cắn, day day nụ hoa trên trái hồng đào kia, thân dưới cũng không ngừng xâm nhập, mạnh mẽ ra vào…

Niệm Kiều mắt nhắm cảm nhận sự cuồng nhiệt từ anh, toàn thân cô nóng dần lên, trong cơ thể rõ ràng bắt đầu trào sôi lửa tình.

“Cố Hành Sâm” hai mắt cô nhắm nghiền, rên rỉ kêu lên một tiếng, răng cô cắn chặt mu bàn tay cùng lúc thân mình cong về phía trước.

Anh điên cuồng hét lên một tiếng “chết tiệt” trong lòng khi cô vừa vặn vẹo! Cô nhanh như vậy đã muốn trốn tránh cậu bé của anh, nhanh chóng khép chặt cửa ngõ khiến anh như phát hỏa trong lòng.

Không một giây chần chừ, anh nhanh chóng tách rộng hai đùi cô, đưa tay giữ chặt chiếc eo nhỏ mềm mại của cô, cả người anh hung hăng áp sát vào thân thể cô, đem cậu bé con háo thắng tiến thẳng vào địa cung ấm áp đó, động tác quả thực hết sức thô lỗ, mạnh bạo.

“Ư ư…a…” Niệm Kiều cả thân không thể chống đỡ sự kết hợp huyền diệu đó, cảm giác không còn thấy đau đớn, chỉ còn thấy cử động của cô uyển chuyển, phối hợp nhịp nhàng theo từng động tác của anh, chỉ còn thấy đôi mắt đẹp long lanh, yêu kiều của cô ngước nhìn anh đầy mê hoặc.

Thân thể cô như hoàn toàn bị anh khống chế, mỗi một lần anh cậu bé của anh cử động tiến công, rút trận là một lần cơ thể cô bứt rứt, khó chịu, quay cuồng như nghìn, vạn con kiến chui vào thân thể của cô.

“Ư Ư…Đồ tồi, …Em muốn…”

Giọng nói cô mềm mại pha chút nũng nụi như mật ngọt rót vào tai Cố Hành Sâm khiến anh sung sướng, giọng cười đầy ám muội, càng hết sức dong duổi chơi đùa trong cơ thể hấp dẫn của cô, tận cho đến lúc cả hai ngập chìm trong khoái cảm.

Sau khi khoái cảm tuôn trào, cả người Niệm Kiều mềm oặt nằm ở trên giường, ngay hơi sức mắng người cũng không thấy có.

Trái lại dường như lửa tình trong Cố Hành Sâm vẫn chưa có tắt, dừng lại chưa được mấy phút anh lại dây dưa, quấn quýt, chọc ghẹo thân cô.

Niệm Kiều quả thật muốn phát khóc, quay đầu nhìn anh, “Đừng dụ dỗ em nữa, em thực sự mệt lắm rồi!”

Cố Hành Sâm nhíu mày hỏi cô giống như kinh ngạc, “Không phải mọi phụ nữ đều thích người đàn ông của mình có chút dũng mãnh khi ở trên giường sao?”

Vẻ mặt Niệm Kiều đầy đau khổ, nhăn nhó: “Nhưng anh quá mãnh liệt, nếu anh không thương em một chút, ngày mai em sợ mình không đứng dậy, ra khỏi nổi chiếc giường này mất!”

Càng nói âm thanh của cô càng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa, quả thực cảm thấy mất mặtquá đi, cho đến tận lúc này cô vẫn chưa tập được thói quen đối mặt nói những chuyện như thế này cùng anh!

“Ừ¬¬___” Cố Hành Sâm khẽ cau mày, tay vẫn nhẹ nhàng mân mê, xoa nắn bầu ngực trắng nõn, đầy đặn của cô, giọng nói mang đầy vẻ yêu tà, dụ hoặc, “Vậy lần sau anh sẽ tìm tư thế khác, không làm em đau nữa nhé, mình sẽ làm nhiều lần để rèn luyện thể lực cho em luôn, được không?”

“…”

Niệm Kiều có cảm giác mình muốn khóc mà không ra được nước mắt. Người này đúng là điên rồi! Cầm thú đúng là máy bay chiến đấu mà!

Khẽ rùng mình, mặt Niệm Kiều liền phủ một lớp phấn hồng khi cảm giác có cái “vật cứng” như bàn ủi nóng hổi chạm vào mông cô.

Phía sau truyền đến giọng cười trầm thấp của anh, tay cô nhanh chóng bị anh túm lấy, kéo về phía sau chạm ngay vào cậu bé cứng cáp đó.

“A…” Nhiệt độ lòng bàn tay Niệm Kiều nóng bỏng đến dọa người. Chủ yếu chính là cô choáng váng vì, cư nhiên tay cô đang nắm chặt vật nào đó!

Suy nghĩ một chút cô cảm thấy mắc cỡ muốn chết, tay muốn nhanh chóng thu về, nhưng Cố Hành Sâm lại không chiều ý cô, càng giữ chặt tay cô, miệng cắn cắn lỗ tai của cô, âm thanh chứa đầy tà mị không thể chống đỡ nổi: “Nó rất thích em, em không thích nó sao?”

“Oanh___”

Trong đầu Niệm Kiều như có cái gì nổ tung, cả người đều nóng lên, dường như muốn nghênh tiếp.

Anh không chỉ là tên khốn nạn kết hợp cung tên cầm thú vô lại, mà anh còn là sắc ma! Quả thực đã đạt đến một cảnh giới sắc nhất định!

Lần thứ hai giật tay về vẫn như cũ không rút ra được, trái lại có cảm giác cái vật nóng trong tay dương như càng lúc càng to ra, mặt Niệm Kiều tưởng như chảy ra máu.

Không rút tay được về, mặt cô vùi sâu trong gối, nhất quyết không chịu ngẩng đầu lên.

Bộ dạng thẹn thùng của cô càng làm cho tâm tình Cố Hành Sâm sung sướng, buông tay cô, cánh tay anh nắm cả người cô xoay ngược về phía lòng mình.

Niệm Kiều khi kịp phản ứng thì đã thấy hai chân mình dang rộng, toàn thân đã bị khóa trên người anh. Hai mắt cô mở to, nhìn tư thế như vậy thì thật sự cảm thấy ngượng ngùng!

Người đàn ông dưới thân lại thủ thỉ dụ dỗ: “Làm them một lần nữa nhé!!!”

“A…Em không muốn!” Niệm Kiều sợ hãi, cô thực không có lộn xộn, rõ ràng là bản thân anh rắp tâm ủ mưu trong lòng mà.

“Cũng không phải do em…”

“A…” Thân thể cô nhanh chóng nâng lên, rồi ngay lập tức bị anh kéo xuống, anh kiên quyết đem cậu bé xông thẳng vào trong cơ thể cô.

Tư thế nữ trên nam dưới càng làm cho cậu bé của anh đi vào sâu hơn, làm Niệm Kiều suýt chút nữ không kềm được mà kêu to.

Thân thể chợt cao chợt thấp khiến mỗi lần cử động là một lần cậu bé của anh chạm đến nơi sâu nhất trong cô, cả người Niệm Kiều nỗ lực đung đưa theo động tác lên xuống của anh, dường như muốn ngả cả thân về phía sau để cảm nhận khoái cảm sâu thẳm đó.

Cố Hành Sâm bỗng nhiên túm lấy cánh tay cô, kéo cả người cô ngả về phía trước, động tác không có chút ngừng lại, xoay người đem cô đặt dưới thân mình, tiếp tục xâm nhập, ra vào nơi mị hoặc nhất của cô.

Niệm Kiều còn chưa có phản ứng sự thay đổi, phía dưới đã truyền đến sự tiếp xúc mãnh liệt, có chút không chịu nổi, giọng nói mềm mại, van xin: “Cố Hành Sâm, thôi có được không?”

“Ngoan nào, nói em muốn đi, em yêu, nói em muốn đi nào___”

Tiến vào thật sâu, rồi được khám phá trong vùng cấm địa ấm áp đó, Cố Hành Sâm không ngừng suy nghĩ về nó, dường như chỉ muốn được chết chìm trong đó.

Niệm Kiều nhất thời không chịu nổi lời mê hoặc ngon ngọt trong lời nói của anh, đầu óc không theo sự sai bảo của bản thân, ngay thời điểm anh lên tiếng, không tự chủ mà đáp lời đồng ý.

Dường như cảm thấy hài lòng, anh cũng không còn điên cuồng như lúc trước, bỗng dưng dịu dàng, hôn khe khẽ khắp khuôn mặt ửng hồng của cô, một chút một chút một chậm rãi đẩy vào.

Niệm Kiều có chút ngỡ ngàng, cũng theo nhịp độ kích dục của anh mà cong người nghênh hợp, khuôn mặt kiều mị, nhỏ nhắn cọ cọ vào hõm vai của anh, âm thanh trong miệng yêu kiều đầy mị hoặc.

“Như vậy đã đủ dịu dàng chưa?” Âm thanh đầy ám muội luẩn quẩn bên tai cô, đầu lưỡi người kia nóng ấm nhẹ nhàng lướt qua vành tai trơn mềm của cô.

Niệm Kiều xấu hổ đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ trong lúc vô tình ôm lấy anh, hai chân thon dài, trắng muốt cuốn lấy eo anh, cong người như muốn nghênh hợp cùng anh.

Cố Hành Sâm thấp giọng cười nhẹ, bàn tay anh khẽ nâng chiếc mông căng tròn cảu cô, gần gần xa xa vào ra cấm địa, động tác vẫn dịu dàng như cũ.

Trong phòng ngủ, một mảng âm thanh *** truyền tới, âm thanh nũng nịu mị hoặc của người phụ nữ hòa cùng hơi thở hổn hển, gấp gáp của người đàn ông, quanh quẩn thật lâu không tan trong không trung.

*___*

Khi Niệm Kiều… tỉnh lại đã là quá nửa đêm, bên cạnh là người đàn ông đang ngủ say.

Nghiêng đầu quan sát anh tỉ mỉ, khóe miệng cô không khỏi cong lên cười sung sướng.

Khi Cố Hành Sâm ngủ, khuôn mặt hòa nhã, bỏ đi cái dáng vẻ lạnh lùng hà khắc bình thường, trông giồng như ông chú hàng xóm, thực sự có cảm giác thân quen.

“Nếu nhìn nữa, anh lại ăn thịt em đấy!” Một giọng nam quen thuộc vang lên trong không khí làm Niệm Kiều giật mình hoảng sợ.

Ánh mắt kinh ngạc của cô bỗng nhiên nhìn về đôi mắt ngập tràn ý cười của anh, anh đưa tay ôm chầm lấy thân thể cô, vùi mặt vào cổ cô cọ xát, cười nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao lại không ngủ? Anh đã giúp em tắm rửa qua rồi mà!”

Niệm Kiều trong lòng vẫn còn băn khoăn chuyện năm năm về trước, bởi vậy dù bị anh chơi đùa quá sức cả đêm, vẫn tự nhiên mà tỉnh lại.

Vùi mặt vào trong lồng ngực của anh, cô nhẹ nhàng cất giọng hỏi: “Người cứu em ở cửa Cố gia năm năm trước là anh sao? Vậy tại sao lần trước khi em hỏi anh, anh lại không nói thật?”

Cố Hành Sâm khẽ vuốt tóc cô, bỗng nhiên có cảm giác không biết mở lời với cô như thế nào!

Ngày đó khi cô hỏi như vậy, phản ứng đầu tiên của anh chính là phủ nhận, vì anh sợ nếu cho cô biết sự thật khi đó chính bản thân mình đối với cô cũng có chút tình cảm, chỉ sợ với tính cách của cô, cô sẽ càng không chịu buông tay cho loại tình cảm này.

Anh không muốn nghĩ sẽ từ bỏ, nhưng thực sự thì giữa hai người lúc đó quả thực không có kết quả, bản thân anh lại không thể từ bỏ được, chỉ có cách khiến cho cô tự động rời đi trước mà thôi!

Thế nhưng kể từ khi cô rời đi, bản thân anh cũng cảm thấy cuộc sống không còn sắc thái gì, sống mà không tìm thấy bất cứ niềm vui thú nào nữa.

Ban đầu khi nhìn thấy đoạn video vụ tai nạn giao thông kia, anh thực sự nổi giận, trong đầu khi đó chỉ có ý muốn giết người.

Ba năm không đi tìm cô, thứ nhất bởi vì anh nghĩ kết quả như vậy đối với ai trong hai người cũng đều tốt, thứ hai cũng là bởi vì trong lòng anh có chút tức giận, cảm thấy hết sức nhục nhã vì cho rằng cô lúc đó coi anh là thế thân của Tần Mộ Bạch!

Khi không biết cô ở nơi nào, anh còn có lý do để tự khuyên mình không đi tìm cô, nhưng ngay trong nháy mắt, khi An Hi Nghiêu nói cho anh biết Niệm Kiều ở Hoa Thành, anh đã không còn lý do nào để khống chế được bản thân được nữa!

Sau đó lại biết bên trong có chút sự tình, anh chỉ nghĩ nhanh chóng tìm được cô, muốn gặp cô để hỏi cho rõ, rốt cuộc có phải hay không trong lòng cô, anh chỉ là thế thân để cô chơi đùa lúc vắng vẻ, cô đơn hay không?

Cũng may, đáp án của cô không làm anh thất vọng. Cô nói__ người cô thương chỉ là một mình anh!

Cúi đầu nhìn ánh mắt hoang mang của cô, Cố Hành Sâm nhẹ nhàng mở miệng: “Biệt thự này lúc trước anh có thuê một người làm, gọi là cô Tần, cũng chính là mẹ của Tần Mộ Bạch. Ngày đó, sau khi anh đưa em về đây thì có việc gấp phải quay trở lai Ý, anh có nhờ cô Tần chăm sóc cho em. Chuyện sau đó anh cũng không biết rõ, chỉ biết đại khái khi đó Tần Mộ Bạch đến tìm mẹ, liền gặp qua em ở đây, có lẽ đúng lúc em tỉnh lại nên em mới hiểu nhầm là Mộ Bạch – cậu ta là ngườ cứu em lần đó.”

Niệm Kiều cau mày nhăn nhó, anh lúc này không phải là đang trả lời theo kiểu bà hỏi gà, ông đáp vịt đây sao? Cô rõ ràng là hỏi anh tại sao lại không nói cho cô biết sự thật anh là người cứu cô năm năm trước, anh lại đi giải thích cái chuyện này!

Có điều, cô cũng không còn muốn tiếp tục tra hỏi nữa, cô biết người này căn bản là như vậy!

Vòng tay ôm lấy eo của anh, cô cất giọng mềm mại hỏi: “Cố Hành Sâm, chúng ta có thể ở cùng với nhau không?”

Bàn tay anh vuốt nhẹ trên tấm lưng trơn bóng, mềm mại của cô, trong lòng khẽ rung động, giọng nói anh có chút mơ hồ, lười biếng: “Có thể.”

Niệm Kiều ngẩng đầu, khóe môi khẽ cong có chút bất mãn: “Anh không nghiêm túc!”

Cố Hành Sâm cười cười: “Vậy như thế nào mới là nghiêm túc đây? Như thế này? Hay là như thế này?”

Vừa nói anh vừa đưa tay sờ soạng trên người cô, môi cũng tiến gần theo, trước ngực cô hung hăng, cắn mút, lưu lại một cái dấu ấn màu hồng .

Niệm Kiều đẩy anh ra, cô rõ ràng không hề nói ý này, vậy mà anh cứ thế suy nghĩ sang hướng đó. Lần trước, khi cô dụ dỗ, câu dẫn anh, anh còn có thể ra vẻ bình tĩnh như thế, chắc chắn là giả vờ!

Cố Hành Sâm sợ tiếp tục dây dưa với cô sẽ không kiềm chế được mà lau súng cướp cò, liền ôm lấy cô, trong giọng nói đầy vẻ trấn an: “Anh đã dám dẫn em trở về, nhất định sẽ có cách giải quyết mọi chuyện, chuyện em cần làm bây giờ là em lập tức ngoan ngoãn đi ngủ, nếu không đêm nay em cũng không cần phải ngủ nữa!”

Niệm Kiều ngay lập tức nghe hiểu ý nghĩa câu nói của anh, trừng mắt lườm anh một cái, rồi nhanh chóng rúc mình vào trong chăn.

Cố Hành Sâm không biết phải làm gì, chỉ cười cười đưa tay kéo người cô ra khỏi chăn, ôm chặt trong lòng nói: “Ngủ ở trong lòng anh, không được lộn xộn là tốt rồi!”

Mặt cũng không ngẩng lên, vùi mặt vào trong lồng ngực của anh, Niệm Kiều không khỏi cười trộm.

Không thể không nói, đối với một Cố Hành Sâm như vậy, cô lại càng yêu anh, yêu vô cùng cơ!

Hôm sau, hai người ngủ thẳng đến khi mặt trời mọc lên cao mới tỉnh dậy, mà thực chất là bị đánh thức do tiếng chuông điện thoại của Cố Hành Sâm.

Mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Niệm Kiều đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh, miệng lẩm bẩm: “Cố Hành Sâm, nghe điện thoại đi!” Cơ thể cũng không có sự cử động.

Tối hôm qua, dây dưa vận động lâu như vậy, Cố Hành Sâm cũng có chút mệt mỏi, tuy nhiên vẫn xốc chăn đứng dậy tìm điện thoại di động, vừa nhận tín hiệu, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng khóc: “Hu hu…mẹ, con muốn mẹ…”

Cố Hành Sâm ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã bị đoạt lấy bởi người con gái ban nãytrên giường còn mơ hồ không ngượng dậy nổi.

“Niên Niên, sao vậy con? Tại sao lại khóc?” Niệm Kiều lo lắng không thôi, lẽ ra tối hôm qua cô không nên để Cố Cảnh Niên ở lại một mình mà.

Cũng tại người nào đó không tốt! Bày mưu dụ dỗ ăn sạch cô, lại còn đường hoàng nói để Cố Cảnh Niên ở lại chơi đùa cùng Cố Bá Ngôn.

“Mẹ, mẹ cùng với chú đó đi đâu? Con không tìm được mẹ, ông nội nói hai người bọn mẹ sẽ trở về sớm, nhưng sao con chờ rất lâu rồi mà vẫn không thấy cả hai trở về?” Nghe Cố Cảnh Niên vừa nức nở vừa nói, trong lòng Niệm Kiều trào dâng đau đớn cùng day dứt.

“Niên Niên ngoan, mẹ sẽ về ngay, con ngoan ngoãn ở trong đó, phải nghe lời ông nội, con biết chưa?”

“Mẹ, Niên Niên rất biết nghe lời, vậy mẹ mau mau trở về nha!” Vừa nghe Niệm Kiều nói sẽ quay về, cậu nhỏ bên kia lập tức cười vui vẻ.

Niệm Kiều đáp lại hai tiếng rồi cúp máy, lập tức chui vào phòng tắm, chuẩn bị rửa mặt một cái rồi chạy sang chỗ Cố Bá Ngôn.

Đúng vào lúc cô đang tập trung đánh răng, người đằng sau lập tức ôm chầm lấy cô, bàn tay anh lần mò chui vào áo ngủ cô thăm dò, tay nắm lấy, nắn bóp bộ ngực đầy đặn tròn trịa của cô, vừa làm chuyện xấu vừa cất giọng chất vấn: “Trong mắt của em chỉ có con trai thôi sao?”

Niệm Kiều trừng mắt qua gương nhìn anh, “Đừng lộn xộn, nếu không về sẽ xảy ra chuyện thật đấy!”

Cố Hành Sâm thở dài một tiếng, ôm sát lấy cô: “Em quan tâm con nhỏ như vậy, anh cảm thấy có chút ghen tị đấy!”

Niệm Kiều sửng sốt, nhìn khuôn mặt nhăn nhó như trái mướp đắng của anh, cô không khỏi muốn bật cuời, rất nhanh xúc sạch miệng, cô xoay người giữ lấy mặt anh, chủ động hôn nhẹ anh một cái: “Sao vậy, chẳng lẽ anh lại ăn dấm chua của con trai mình sao?”

Cố Hành Sâm nhìn cô: “Anh là người nhỏ mọn như vậy sao?”

“Không phải thật chứ? Chuyện này cũng tốt, trong lòng em, con trai luôn luôn xếp thứ nhất!” Niệm Kiều mạnh miệng nói, cố ý khiêu khích anh!

Quả nhiên, Cố Hành Sâm khép hờ đôi mắt, đầy vẻ nguy hiểm tiến lại gần mặt cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Trong lòng em, ai là người xếp thứ nhất?”

“Tất nhiên…là Con trai rồi…!” Niệm Kiều không chút sợ hãi, hai tay còn tự động quàng qua, ôm lấy cổ của anh.

“Em xong rồi___” Giọng nói Cố Hành Sâm đầy vẻ hung ác, liền sau đó động tác tiến về phía cô như chuẩn bị xé bỏ quần áo của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui