Trên giấy viết ——
Vợ yêu của anh, con trai cùng ông nội đi câu cá, anh đến công ty, em tỉnh lại thì gọi điện thoại cho anh.
Vợ yêu của anh. . . . . . Vợ yêu của anh. . . . . .
Niệm Kiều cầm tờ giấy, trên dưới nhìn lại mấy lần, một mực cười khúc khích.
Lấy qua di động tìm số của người nào đó gọi đi, bên kia quả nhiên nhận điện rất nhanh, "Đã tỉnh rồi hả ?"
Niệm Kiều cười sung sướng, trong thanh âm tràn đầy hương vị hạnh phúc, “Dạ, cũng vừa mới tỉnh, em bị điện thoại của Manh Manh đánh thức."
"Vậy em bây giờ vẫn muốn ngủ tiếp hay thức dậy hẳn rồi?" Giọng nói của Cố Hành Sâm nghe vào cũng hết sức thoải mái, tâm tình của anh cũng có vẻ rất tốt.
Niệm Kiều lật người nằm, tiếng nói vang lên: "Chuẩn bị rời giường, sau đó em định đi ra ngoài gặp Manh Manh, trở lại em cũng chưa có liên lạc với bọn họ đấy."
"Bọn họ?" Cố Hành Sâm nhạy bén nghe ra trong lời nói của cô cái từ này, trầm giọng lặp lại một lần nữa.
Ở trên giường, Niệm Kiều đang dùng ngón tay vẽ vòng vòng, không chút nghĩ ngợi trả lời, "Đúng rồi anh, là Manh Manh cùng Đinh Việt Nhiên, trước khi bỏ đi, em cũng chỉ có hai người bọn họ là bạn bè, nếu đã trở về em cũng nên gặp mặt chứ?"
Cố Hành Sâm ho nhẹ một tiếng, giọng nói mơ hồ không rõ ý tứ, hỏi cô: "Em chắc chắn là mình cần phải gặp Đinh Việt Nhiên?"
"Sao vậy? Em không thể gặp anh ấy sao?" Lông mày Niệm Kiều có chút nhíu lại khi băn khoăn hỏi anh.
Cố Hành Sâm trầm mặc một hồi, sau đó mới nói: "Cậu ta đã kết hôn rồi, vợ cậu ta cũng không muốn em cùng cậu ta gặp lại nhau!”
"À?" Niệm Kiều không nhịn được à một tiếng, thì ra là Đinh Việt Nhiên cũng đã kết hôn rồi!
"Em cảm thấy thất vọng sao?" Cố Hành Sâm âm trầm hỏi, giọng nói mang theo một tia nguy hiểm.
Niệm Kiều ha ha cười, "Sao lại vậy, em cần thất vọng cái gì, cũng không phải là anh kết hôn, em chỉ cảm thấy khi anh ấy kết hôn mà không gửi tiền mừng thì có chút xấu hổ thôi nha!"
Cố Hành Sâm nhẹ giọng giễu cợt, "Em nghèo như vậy, có gửi tiền mừng, người ta cũng coi không vừa mắt đâu."
"Cố Hành Sâm anh ——" Niệm Kiều cảm thấy ấm ức, thì ra anh gọi điện thoại cho cô là vì nuốn trêu tức cô à?
Bên kia nhất thời truyền đến tiếng cười khêu gợi, "Được rồi, vậy lát nữa em tự đi xe ra ngoài hay em muốn có tài xế gia đình đưa em đi đây?"
Niệm Kiều liếc mắt, tức giận nói: "Em thuê xe!"
"Thuê xe? Sao lại không tự lái xe??"
Niệm Kiều thật muốn đánh người rồi, "Cố nhị thiếu, Cố đại tổng giám đốc, người nghèo như em không tự mua nổi xe, làm sao mà có cơ hội đi thi bằng lái đây? Chẳng phải nếu đi thi là lẵng phí tiền sao? Anh không phải biết rõ em đã rất nghèo rồi à?"
Cố Hành Sâm: ". . . . . ."
Đây có thể coi là anh tự mình lấy đá đập vào chân mình chưa? Vừa rồi anh chỉ muốn giễu cợt cô một câu, không nghĩ tới cô lại phản ứng nhanh nhạy đồng nhất như vậy!
"Muốn học lái xe sao? Hôm nào anh có thể dạy em."
"Thật không?" Niệm Kiều có chút không tin, người này thường xuyên bận rộn, làm sao có thể có thời gian dạy cô học lái xe đây.
Cố Hành Sâm nhướng mày, "Giọng em giống như không tin thì phải?"
"Dĩ nhiên không tin nha, anh vốn rất bận, bình thường muốn nhìn thấy anh cũng khó khan rồi, giờ còn đòi được học lái xe, em không có hi vọng xa vời như thế đâu, tránh cho đến lúc kỳ vọng càng lớn thất vọng lại càng nhiều."
Anh có nhiều bận rộn? Nói như thế, anh bận đến trừ buổi tối xuất hiện ở trong nhà, trừ ở trên giường có thời gian nghiền ép, dây dưa với cô, còn lại thời gian đều ở đây đi làm hoặc là vội làm chuyện khác.
Cố Hành Sâm dừng một chút, nói tiếp: "Mấy ngày nữa anh sẽ sắp xếp bớt thời gian cùng em và con đi du lịch, được không?"
"Thật sự sẽ sắp xếp thời gian sao?" Niệm Kiều lại cảm thấy bất an, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Cố Hành Sâm cười nhẹ, "Dĩ nhiên, em với con quan trọng hơn, công việc trước tiên có thể để một bên, huống chi công ty lại không chỉ có một người là anh."
Niệm Kiều cũng cười ra tiếng, âm thanh cũng mềm mại , "Vậy thì quyết định như vậy, không thể đổi ý nha! Giờ em phải ra ngoài rồi, buổi tối chúng ta gặp lại."
"Ừ, buổi tốí gặp."
Niệm Kiều chính là muốn cúp điện thoại, người bên kia lại đột nhiên mở miệng, "Đợi chút ——"
"Ách, sao vậy?"
"Có nhớ anh không?"
Niệm Kiều nâng trán, cô còn tưởng rằng là chuyện gì đâu rồi, kết quả không ngờ ông chú khó tính này lại hỏi câu có nhớ anh không nha, cô có nên trả lại một câu: khó chịu đại thúc tới câu nghĩ tới ta a, nàng nên trở về một câu: Anh nói cái gì?
Chỉ là cô không muốn làm cho anh thất vọng, huống chi thật sự đúng là cô đang nhớ anh, hận không được từng giây từng phút cũng có thể nhìn thấy anh, vì vậy cô áp sát điện thoại bên tai nói: "Nhớ, rất nhớ anh nha!" P7Fw.
Người bên kia nghe hài lòng, tiếng cười sảng khoái vang to, sau đó nói ba chữ: "Anh cũng thế."
Dập điện thoại, Niệm Kiều tức khí gần chết, người này thật xấu nha!
Anh nói ‘ anh cũng thế ’, mà cố tình không chịu nói ‘ anh cũng nhớ em’, cứ như vậy khi dễ người ta!
Món nợ này cô sẽ nhớ kỹ, sau này khi an ổn bên nhau, cô sẽ tìm cái người họ Cố này tính sổ! Việc hiện giờ cô cần làm là mau mau ra ngoài gặp An Manh Manh rồi!
Thời điểm Niệm Kiều chạy tới Hoa Đô, An Manh Manh đã đợi ở từ khi nào.
Vừa nhìn thấy cô đi vào, An Manh Manh lập tức đứng lên, vành mắt đỏ hoe trừng cô, mím môi một bộ dạng muốn khóc.
Niệm Kiều tiến lại gần ôm lấy cô cất tiếng xin lỗi, "Manh Manh, thật xin lỗi a, để cho cậu lo lắng."
An Manh Manh hung hăng đánh một cái vào trên lưng cô, vừa tức lại đau lòng, "Con mụ chết tiệt! Mất tích tận ba năm không dấu vết, cậu rốt cuộc có coi mình như bạn bè hay không? Mình lo lắng gần chết, nhưng lại không tìm được tung tích của cậu, thật là tức chết người mà!"
"Mình không phải vẫn sống tốt sao? Khôngcần lo lắng, mình hiểu biết rõ Manh Manh của mình thích mình nhất á."
Niệm Kiều cố ý làm nũng, An Manh Manh làm ra bộ mặt chán ghét đẩy cô ra, rồi quay ngồi trở lại vị trí, "Đừng làm mình thấy ghê rợn đi, nhanh lên một chút ngồi xuống cùng mình nói một chút xem làm sao cậu có thể trải qua ba năm vừa rồi, dám có một chữ không thật, mình thật sẽ cho cậu biết tay!!"
"Tuân lệnh! An đại tiểu thư!" Niệm Kiều hướng về phía cô chào một cái, cười hì hì ngồi xuống.
An Manh Manh liếc nhìn cô một cái đánh giá, chỉ thấy ánh mắt cô tràn ngập mùi vị hạnh phúc, xem ra sau khi trở lại Cố Hành Sâm đối với cô cũng không tệ lắm.
Niệm Kiều sau khi ngồi xuống, đem chuyện tình ba năm nay đại khái nói ra, trong đó gian khổ cô đều chưa nói, cô chỉ không muốn cho bạn tốt của mình vì mình mà cảm thấy khổ sở.
An Manh Manh nghe vậy thở dài, sâu xa nói: "Cậu không thấy bộ dạng Cố Hành Sâm lúc ấy chạy tới hiện trường tai nạn xe cộ, thiếu chút nữa mình bị hù chết, khi đó mình biết ngay, anh ta đối với cậu nhất định là có cảm giác , chỉ là không thoát ra khỏi luân lý đạo đức mà thôi."
Niệm Kiều một tay chống cằm, cặp lông mày thanh tú giật giật, "Hành Sâm cũng không nhắc lại, hiện tại hai người bọn mình rất tốt."
An Manh Manh phun một chữ xùy, bộ dạng phỉ nhổ cô, "Đức hạnh ghê! Anh ta mới nói mấy câu ngọt ngào, cậu liền chẳng phân biệt rõ đông tây nam bắc nữa rồi, không cẩn thận bị lừa đấy!"
Niệm Kiều còn là cười, "Sẽ không á..., mình tin tưởng anh ấy."
An Manh Manh trực tiếp hết ý kiến, chỉ là thấy bạn tốt hạnh phúc, nàng cũng cảm thấy vui mừng.
Chỉ là cô vẫn như cũ có chút bận tâm, ba năm trước đây Cố Hành Sâm bởi vì giữa hai người có liên hệ máu mủ mà vẫn cự tuyệt bạn mình, nhưng ba năm sau làm sao sẽ biến chuyển nhiều như vậy?
Là vì cái gì khác sao? Hay là anh ta vẫn không thể khống chế tình cảm của chình mình mà bộc phát??
"Niệm Kiều, cậu với anh ta. . . . . . thật sự đã nói rõ ràng hết với nhau rồi sao?" An Manh Manh giống như không chút để ý hỏi, trong tay cầm thìa cà phê vẽ vòng vòng bên thành ly.
Niệm Kiều nhìn cô cau mày, "Cái gì nói rõ ràng rồi hả ? Ý cậu là chuyện —— quan hệ máu mủ giữa ta và hắn liên hệ máu mủ mình và anh ấy sao?”
An Manh Manh gật đầu một cái, sau đó lại bổ sung: "Anhta có từng nói qua anh ta yêu yêu cậu không? Mặc dù bọn mình cũng cảm thấy trong lòng anh ta có cậu, nhưng anh ta không nói ra, cậu cũng không cảm thấy không có cảm giác an toàn sao?"
Niệm Kiều nghe cô ấy vừa nói như thế, cẩn thận suy nghĩ, nàng vừa nói như thế, tỉ mỉ hồi tưởng hạ xuống, phát hiện quả thật Cố Hành Sâm đúng là chưa từng ở trước mặt nói rằnganh yêu cô.
Nhưng cô tin tưởng anh! Tin tưởng vô điều kiện!
"Manh Manh, mình yêu anh ấy, rất rất yêu, hơn nữa năm năm trước, người đã cứu mình ở trước cửa Cố gia, cũng là anh ấy, không phải là Tần Mộ Bạch, người ở trong lòng mình, từ đầu chí cuối đều là một người, Cố Hành Sâm anh ấy, mình tin tưởng anh ấy sẽ không phụ lòng mình."
An Manh Manh nhìn nàng, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô vẫn luôn hiểu rõ tính tình Niệm Kiều, cậu ấy một khi đã nhận định một việc nào đó thì sẽ vẫn luôn kiên trì cho tới cùng, dù là —— yêu sai người! Cậu ấy cũng sẽ không chịu buông tay!
"Niệm Kiều, bất kể như thế nào, là bạn thân nhất của cậu, mình chỉ luôn hi vọng cậu được hạnh phúc, cậu quyết định như thế nào, bản thân mình sẽ đều ủng hộ cậu!!"
Niệm Kiều cười dí dỏm, "Cám ơn cậu, Manh Manh!"
An Manh Manh nhìn nàng, tựa như chợt nhớ ra cái gì, cất cao giọng nói: "Đúng rồi, nghe anh trai mình nói, cậu có một đứa nhỏ với Cố Hành Sâm, tại sao cậu không mang nhóc đến đây vậy?"
Niệm Kiều miệng như mếu máo nhắc đến con trai, "Thằng bé đi câu cá với ông nội rồi, từ sáng sớm hôm nay trước cả lúc đi, mình cũng chưa được gặp thằng bé đây này!"
An Manh Manh có chút thất vọng, cúi đầu trầm ngâm, "Mình thật sự muốn nhìn thấy tiểu bảo bối một chút, hạt giống của cậu với Cố Hành Sâm, đoán chừng về sau cũng sẽ là nhân vật họa quốc ương dân (hại nước hại dân) cho coi."
Niệm Kiều bật cười hì hì một tiếng, ánh mắt lại mang theo nét kiêu ngạo, tự hào, "Thằng bé rất giống anh ấy, nói không chừng ngày sau thật sự sẽ gây họa cho rất nhiều phụ nữ đấy."
An Manh Manh trong nháy mắt bắt đầu YY, đứa bé trông giống Cố Hành Sâm sao? Vậy khi trưởng thành sẽ rất rất lạnh lùng lãnh khốc, rất rất đẹp trai nha!
Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên bản thân mình nhìn thấy hình dáng Cố Hành Sâm, lúc ấy cô bị vẻ đẹp trai, lạnh lùng lãnh khốc đó mê hoặc đến chết đi sống lại a!
Niệm Kiều nhìn thấy ánh mắt lấp lánh, mơ màng của cô, đưa tay quơ quơ phía trước mặt, cao giọng cảnh cảo cô: "Đừng có mà tơ tưởng đến con trai mình, cậu quá già rồi!"
"Mẹ nó! Niệm Kiều yêu quý, cậu thực không phải là bạn thân của mình!" An Manh Manh vỗ bàn hung tợn nói.
Niệm Kiều miễn cưỡng liếc cô một cái, sau đó nói: "Nếu mình mà làm bạn thân của cậu, thì hạnh phúc của con trai mình sẽ bị hủy hoại trong tay cậu mất."
An Manh Manh: ". . . . . ."
————
Hai người ở bên ngoài ăn cơm trưa đi dạo phố, cho đến tận khi hoàng hôn buông xuống, An Manh Manh mới chịu để Niệm Kiều trở về.
Trên xe taxi, Niệm Kiều cảm giác mình hai chân đều mệt đến muốn rút gân, vừa định cởi giày xem xét, tiếng chuông điện thoại trong túi xách vang lên, vừa nhìn qua, hô hấp của cô chợt cứng lại, là Tần Mộ Bạch!
"Mộ Bạch?" Cô có chút bất an, cũng có chút chần chừ trong lòng khi nhận cú điện thoại này, giọng nói nhẹ run kêu tên Tần Mộ Bạch.
"Ừ, là anh." Giọng Tần Mộ Bạch nghe vào không có một tia gợn sóng, tựa hồ cũng không tức giận cô chuyện không từ biệt mà bỏ đi.
Hai người cứ như vậy ngầm hiểu vấn đề, nhưng cả hai cũng không ai lên tiếng tiếp, hơi thở nằng nề bao trùm toàn bộ không khí xung quanh.
Hồi lâu, giọng nói trầm thấp của Tần Mộ Bạch truyền đến: "Niệm Kiều, anh đang thành phố G, chúng ta gặp nhau nhé."
Nhớ tới lúc trước, bản thân mình không chút do dự cùng Cố Hành Sâm rời khỏi Hongkong bỏ lại một mình anh, Niệm Kiều sinh lòng áy náy, lập tức nói: "Được ạ, anh ở đâu, em sẽ tới đấy."
Tần Mộ Bạch nói địa chỉ xong sau đó liền tắt điện thoại, Niệm Kiều cũng cúp máy, yêu cầu tài xế quay xe đi tới địa điểm Tần Mộ Bạch cho biết.
Mới vừa xuống xe, điện thoại di động lại một lần nữa vang lên, đây là cuộc gọi của Cố Hành Sâm.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Niệm Kiều đột nhiên có chút chột dạ, giống như có cảm giác bị Cố Hành Sâm bắt được mình vụng trộm ở bên ngoài.
Mà khi cô vừa nhận điện thoại, câu nói đầu tiên của Cố Hành Sâm chính là: "Em đang ở đâu?"
"Cái đó. . . . . . Em đang ở bên ngoài, một lát nữa là em về đến nhà." Một lòng nói dối, Niệm Kiều phát hiện mình nói chuyện cũng không có chút lo lắng nào.
Kết quả Cố Hành Sâm giống như biết cô muốn đi gặp Tần Mộ Bạch, lại hỏi: "Em đang ở một chỗ với ai?"