Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Anh đi mấy bước, lại quay đầu, không yên tâm nhìn cô, cuối cùng đi vào phòng Lãnh Dực.

Hình như Lãnh Dực đã hiểu rõ mục đích đến đây của em trai, lườm Lãnh Ngạn, trêu tức, “Hoàng tử ếch!”

“Thôi đi! Anh mới đúng!” Lãnh Ngạn tùy tiện dựa vào đầu giường của anh ấy, hiện giờ tình cảm hai anh em hết sức hòa hợp.

Tròng mắt Lãnh Dực tối sầm lại, cười lớn, “Anh? Chính là một con cóc!”

“Ai nói?!” Lãnh Ngạn bị lời này làm cho tức giận.

Lãnh Dực từ chối cho ý kiến cười cười, “Đừng kích động như vậy, anh không để ý!”

“Anh cả! Anh đừng như vậy! Nhớ ngày đó, không phải em cũng sống trong bóng tối sao? Em đã có thể gắng gượng vượt qua, anh có gì không được? Mỗi người đều có một thiên sứ thuộc về mình, vào thời điểm thích hợp, Thượng đế sẽ phái cô ấy đến bên cạnh anh, việc anh cần làm chính là để cho cô ấy cứu vớt linh hồn anh!” Lãnh Ngạn nhớ lại từng chút một khi ở cùng một chỗ với Duy Nhất.

Lãnh Dực lại cười lớn, “Chừng nào thì chú trở nên yếu ớt như vậy? Không cảm thấy ghê tởm?”

Lãnh Ngạn nhìn anh chằm chằm, “Ghê tởm sao? Đây vốn là lời của Duy Nhất, anh cũng sẽ có thiên sứ thuộc về anh!”

Lãnh Dực mỉm cười gật đầu, “Thiên sứ? I see... Thiên sứ của anh chính là chú, đời này, chú sẽ không xa không rời anh! Anh bị liệt, chú sẽ bưng cơm rót nước cho anh, không phải sao?”

“Thôi thôi đi! Nói thật ghê tởm! Em nói phụ nữ!” Lãnh Ngạn rất muốn lay tỉnh anh trai mình.

Phụ nữ? Lãnh Dực ngầm cười khổ, phụ nữ khi nhìn thấy diện mạo chân thật của anh đoán chừng sẽ sợ chứ? Mỗi sớm tỉnh lại trông thấy chân giả, khẩu vị một ngày cũng đảo ngược hết!

“Được rồi, đi theo thiên sứ của chú đi! Đừng ảnh hưởng tới anh ngủ!” Lãnh Dực đứng dậy kéo em trai khỏi die nda nle equ ydo nn đầu giường, đẩy ra ngoài cửa. Sau đó rầm một tiếng, nhốt Lãnh Ngạn ngoài cửa, nhốt bản thân trong bóng tối.

Đêm tối, bao phủ lấy chính mình...

Không biết qua bao lâu, trên cửa vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc.

“Ai?” Anh cũng không muốn để ý đến ai nữa.

“Là em.” Giọng nói trầm thấp này là Phỉ Nhi.

Anh hơi do dự, cuối cùng vẫn mở cửa, dưới ánh đèn lờ mờ ngoài cửa, Phỉ Nhi với tóc đen tán loạn.

“Em... Không ngủ được, tâm sự chứ?” Trong lòng Phỉ Nhi hoàn toàn rối loạn.

Anh hơi chần chừ, gật đầu, “Được... Được!”

Lãnh Dực lấy một chai rượu đỏ trong tủ rượu, rót một ly cho cô và cho mình, đưa tới trước mặt cô, làm vẻ điềm nhiên, “Uống chút đi! Nghe nói tửu lượng của em tốt hơn tụi anh, anh liều mình cùng quân tử, đừng chuốc say anh!”

Phỉ Nhi nhận lấy rượu, yên lặng nhìn anh, “Tại sao em muốn tới tìm anh nói chuyện phiếm?”

Khóe môi Lãnh Dực hơi co rúm, cười đến hơi giả, cũng né tránh ánh mắt của cô, “Ha ha, bởi vì... Anh độc thân đi? Bọn họ đều có đôi có cặp, lúc này ở trong chăn sưởi ấm! Doãn Tử Nhiên cũng bị cô gái Rusa đó dây dưa, ngoại trừ anh ra, còn có ai có thời gian nói chuyện phiếm với em đây?”

Tròng mắt Phỉ Nhi sáng ngời trong suốt, họng nghẹn ngào, “Lãnh đại ca, tại sao phải giúp em?”

Lãnh Dực xoay người, cười thiếu tự nhiên, “Mọi người đều là bạn, chút việc nhỏ này tính là gì? Anh giúp em tìm lại trí nhớ đã qua!”

“Không! Em không nói cái này!” Phỉ Nhi nhìn theo bóng lưng của anh, như muốn nhìn thấu tim anh, “Lãnh đại ca, em hỏi tại sao trong bữa tiệc sinh nhật ấy, lại nhặt cầu lên giúp em?”

Hai vai Lãnh Dực rõ ràng rung rung, “Không, đó không phải là anh, là Lãnh Ngạn...”

“Lãnh Ngạn đã nói cho em!” Phỉ Nhi vội vàng cắt đứt lời anh, “Tại sao giúp em lại không để cho em rõ ràng là anh, hại em khổ sở yêu say đắm hơn chục năm là sai lầm?”

Lãnh Dực rõ ràng chấn động, “Xin lỗi, Phỉ Nhi, lúc ấy anh thấy em khóc, chỉ thuận tay giúp em một chút mà thôi...”

“Vậy thanh xuân của em làm thế nào? Ai tới đền bù?” Phỉ Nhi dứt khoát chuyển tới trước mặt anh, tư thế chất vấn anh.

“Cái này, Phỉ Nhi, hình như không liên quan đến anh?” Mồ hôi của Lãnh Dực toan tính chảy xuống.

“Không! Hôm nay em tới chính là vì bắt đền!” Phỉ Nhi cố chấp.

“Bắt đền...?” Mồ hôi của Lãnh Dực thật sự chảy xuống, “Vậy... Em muốn bao nhiêu tiền? Tiền nhà em đã xài không hết rồi! Anh... Tất cả tiền của anh đều ở chỗ Lãnh Ngạn, toàn bộ gia sản chỉ có vườn hoa đồ ăn.”

“Được! Vậy dùng hoa đồ ăn của anh đền!” Phỉ Nhi cười một tiếng giảo hoạt, “Nghe nói Duy Nhất có quyền lợi ăn cơm chùa vĩnh viễn ở chỗ anh, em cũng muốn vậy!”

Lãnh Dực thở phào nhẹ nhõm, “Ăn cơm? Không thành vấn đề, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh em đến!”

“Không đơn giản như vậy!” Phỉ Nhi khoanh tay trước ngực, khóe môi nhếch lên, “Em muốn anh nấu cơm cả đời cho em!”

“Hả?” Lãnh Dực lại bắt đầu đổ mồ hôi, “Cái này... Em biết mời anh làm đầu bếp phải tốn bao nhiêu tiền không?”

“Không thành vấn đề!” Phỉ Nhi khiêu khích nhìn anh, “Không phải anh nói tiền nhà em nhiều tiêu không hết sao? Em mời anh được!”

Cuối cùng Lãnh Dực hiểu rõ ý tứ của cô, chẳng lẽ ý của cô là muốn cùng anh...? Không! Anh nhất định đã nghe lầm!

“Phỉ Nhi, muốn anh nấu cơm cho em ăn cũng được, bất cứ lúc nào, chỉ có điều, rượu chúng ta cũng uống rồi, tán gẫu cũng tán gẫu rồi, có phải em cũng nên đi không?” Đúng lúc hạ lệnh đuổi khách, anh không xác định được rốt cuộc Phỉ Nhi muốn chơi cái gì.

“Đi? Em không đi! Nói muốn uống rượu đấy! Anh cũng nói liều mình cùng quân tử! Tới làm một ly!” Phỉ Nhi giơ ly rượu lên.

Lãnh Dực không ngừng kêu khổ, trừ liều mình cùng quân tử còn có thể như thế nào?

Phỉ Nhi uống một ngụm sạch rượu trong ly, đưa ly về phía anh, “Tiếp tục!”

Lãnh Dực cau mày, xem ra tối nay không say không về rồi, không biết rõ sáng sớm mai bọn họ nhìn thấy Phỉ Nhi đi ra ngoài từ phòng anh sẽ có ý tưởng gì...

Phỉ Nhi uống từng ngụm rượu Lãnh Dực rót cho cô, mặc dù rượu không say lòng người, nhưng một khi người nghĩ mình đã say, rất dễ say, cô tối nay, quả nhiên uống đến say khướt ở trong phòng Lãnh Dực. Hơi ngửa về sau, rồi nằm lên giường anh, nhanh chóng đi vào giấc mộng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui