Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

“Hả?” Duy Nhất đỏ hết mặt, “Ghét!”

Anh ở đầu bên kia cười đến ranh ma, “Vậy em nói muốn gì?” Anh rất muốn hỏi, có phải nhớ anh không, nhưng mà, anh không dám, chuyện cũ máu me nghĩ lại mà kinh, anh không có quyền hứa hẹn, trong lòng lại bắt đầu âm thầm sợ hãi…

Thật ra thì, em nhớ anh, muốn anh về nhà…

Nhưng mà, cô có thể nói như vậy sao?

“Lãnh Dực, em muốn nói vài lời với anh…” Trả lời quá gay go…

“Cái gì? Đường dây nóng nửa đêm? Được, được…” Hai chân mày của anh khẽ nhếch, nếu như cô thích, anh sẽ theo cô…

“Lãnh Dực, chúng ta nói cái gì đó?”

Anh khẽ cau mày, còn vứt vấn đề khó khăn này cho anh? Nhưng trước giờ anh sẽ không chủ động đi tìm đề tài, nếu không sao lại gọi là núi băng? “Vậy nói một chút chuyện trước kia của Duy Nhất đi!”

“Ừ… Em không có ba, mẹ nuôi em một mình, làm giúp việc cho người ta, cho nên, từ nnhỏ học xong đã đi làm, khi đó Doãn Tử Nhiên thường theo giúp em làm việc… Anh nhớ gấu tiểu Bố không? Đó là Doãn Tử Nhiên cho em, ôm nó em liền có cảm giác an toàn… Em tự hào nhất chính là một tháng không ăn cơm trưa, dành tiền tiêu vặt mẹ cho mua một lò sưởi…”

Duy Nhất nói ra từng chút từng chút một, tim của anh cũng đau từng hồi, vì cô kiên cường, cô chịu khổ, cũng vì trong quá trình lớn lên của cô đầy dấu vết của Doãn Tử Nhiên…

Thật ra thì cô vẫn đang nói…, mà anh vẫn lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng chen vào vài câu ôn hòa, nhưng mà, cái này là đủ rồi, Duy Nhất có thể cảm nhận được sự hiện hữu của anh, hô hấp của anh ở bên tai, sợ hãi trong lòng cũng dần bình thường lại, mí mắt càng thêm nặng nề, giọng nói của cô là đang mê sảng sao?

“Lãnh Dực, thật ra thì em muốn anh về nhà, anh ở nhà em sẽ không sợ…”

“Lãnh Dực, ông xã không về nhà là ông xã không tốt đâu…”

“Lãnh Dực, rất muốn nhìn thấy hình dáng của anh, lần sau để em thử nhìn anh, được không?”

Một câu cuối cùng: “Lãnh Dực, em nghĩ em yêu anh…”

Nhưng mà, điện thoại của cô hết pin, một câu nói kia cũng không truyền ra, mà cô, đã mệt mỏi tiến vào mộng đẹp…

“Này! Duy Nhất? Duy Nhất?” Tiếng tút tút ở đầu bên kia khiến cho anh khủng hoảng, tiếng điện thoại nhà họ Lãnh lập tức điên cuồng vang lên chói tai giữa ban đêm.

Má Tằng mơ mơ màng màng chạy đến nghe điện thoại, anh vội vàng hô to, “Má Tằng, đi xem Duy Nhất như thế nào? Sau đó gọi điện thoại cho tôi!”

“A…” Má Tằng bị rống tỉnh, nhìn đồng hồ, bốn rưỡi sáng, thiếu gia nổi điên cái gì?

Lên tầng trên, đẩy cửa phòng Duy Nhất, thấy cô đang mỉm cười, ngủ yên ổn…

Lập tức trả lời điện thoại cho thiếu gia!

Cuối cùng anh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không ngủ được…

Duy Nhất, Duy Nhất, anh nên làm gì với em bây giờ? Trong đêm đen tối, ngón tay nhợt nhạt cắm sâu vào trong mái tóc đen…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui