Lâm Diệc Khả gật đầu, Lục Tuệ Tâm sẽ không dễ dàng để người mới phụ trách ở trên lầu, những người hầu dọn dẹp phòng đều là những người hầu cũ."Công việc trong phòng bếp tương đối nhàn nhã, cũng không có chuyện gì, chỉ là lương thấp hơn một chút.
Em sẽ để dì Ngô trợ cấp thêm cho chị".“Cảm ơn tiểu thư”.
Ngô Tiểu Hàn bất ngờ được thêm lương nên rất vui mừng, cười tươi như hoa.“Tuy nhiên, chị phải nhớ kỹ, ở trong nhà này, chị không được tiết lộ mối quan hệ của chị với dì Ngô, thậm chí với em”.
Lâm Diệc Khả dặn dò.“Tôi hiểu”.
Ngô Tiểu Hàn vẫn xem như hiểu chuyện.Lâm Diệc Khả hài lòng gật đầu, ý bảo cô ra ngoài làm việc trước, dù sao một đầu bếp mới ở trong phòng cô lâu quá cũng không tốt.Ngô Tiểu Hàn bước tới cửa dường như chợt nghĩ ra điều gì đó, đưa tay ra gãi gãi đầu nói: "Tiểu thư, trưa nay phu nhân cùng Lục tiểu thư ở ngoài sân phơi nắng, lúc tôi bưng nước trái cây ra, tôi tình cờ nghe thấy họ đang nói cái gì đại loại như: Thiên Hưng cùng cổ phần, đừng mơ lấy lại được”."Chỉ thế thôi? Con bé này, đã nghe mà không chịu nghe cho hết".
Ngô Huệ nhịn không được quở trách.Ngô Tiểu Hàn lập tức lộ ra vẻ thấp thỏm, sợ bị ghét bỏ.Nhưng Lâm Diệc Khả lại cười khích lệ: "Chị làm tốt lắm.
Chị cứ đi đi."Ngô Tiểu Hàn được khen ngợi, vui vẻ đi ra ngoài.Ngô Huệ lo lắng nói: "Tiểu thư còn khen nó, mới nghe được có một nửa, không biết phu nhân sẽ lại làm ra thứ chuyện xấu xa gì nữa.”Lâm Diệc Khả ngồi trước bàn trang điểm, cầm lấy chiếc lược gỗ chải đầu, cười lạnh nói: "Con đoán được đại khái Lục Tuệ Tâm tám chín phần sẽ nói việc con muốn trở lại công ty là mơ tưởng.
Bà ta vì để ngăn cản con tới công ty thực tập, đã hao tổn không ít tâm huyết giở trò ở trường đại học của con.”"Thiên Hưng là tài sản của ông ngoại tiểu thư, nhưng bây giờ họ đang chiếm giữ nó.
Tiểu thư thậm chí còn không được phép vào công ty để thực tập.
Vậy phải làm sao bây giờ?".
Ngô Huệ lo lắng đi tới đi lui."Con vốn không định đến công ty để thực tập, đó chỉ là một quả bom khói mà con ném cho ba con và Lục Tuệ Tâm mà thôi".
Lâm Diệc Khả cười nói, đôi mắt sáng lấp lánh, tâm tư mơ hồ nghĩ đến một thứ gọi là ‘đối nhân xử thế’.USB mà cô yêu cầu Ngô Huệ gửi đi cũng nên có hồi âm lại rồi.Quả nhiên, sáng hôm sau Lâm Diệc Khả nhận được cuộc gọi từ An Quốc Hoa, hẹn gặp ở một quán cà phê bên ngoài công ty.Lâm Diệc Khả cố ý trang điểm thật đẹp trước khi đi ra ngoài.Cô còn trẻ, mặc một chiếc váy trắng, mái tóc đen dài buông thõng ngang lưng.
Vừa bước vào gian phòng, An Quốc Hoa cảm thấy trên mặt như có một cơn gió thoảng qua, tản ra hơi thở của thanh xuân.“Chào chú An”.
Lâm Diệc Khả chào hỏi An Quốc Hoa một cách đàng hoàng.Mặc dù cô coi thường hành động hạ dược phụ nữ của An Quốc Hoa, nhưng dù sao ông ta cũng là trưởng bối, chưa kể cô còn phải nhờ vả công việc.“Ngồi đi”.
An Quốc Hoa đưa tay ra hiệu.Lâm Diệc Khả không câu nệ, ngồi đối diện với ông ta.
An Quốc Hoa đã gọi trước cho cô một ly nước cam.
Lâm Diệc Khả cũng cầm cốc lên uống vài ngụm.Cô không lo lắng An Quốc Hoa sẽ hạ thuốc vào đồ uống.
Dù sao cô cũng là con gái của phó thị trưởng và là người thừa kế tương lai của truyền thông Thiên Hưng.
Thân phận của cô như thế nào, An Quốc Hoa thừa hiểu và sẽ không dám làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy.“Tôi nhớ lần trước khi gặp cháu, mới cao đến từng này thôi.
Bây giờ cháu đã thành một thiếu nữ rồi”.
An Quốc Hoa xúc động nói khi nhìn cô uống ly nước trái cây."Cháu cũng nhớ ngày trước khi nhìn thấy chú, chú còn là một thanh niên trẻ tuổi.
Nhưng mà, chú bây giờ vẫn rất đẹp trai." Lâm Diệc Khả cười nịnh nọt nói.Tâng bốc là kỹ năng sống còn.
Lâm Diệc Khả vừa hay nịnh đúng điểm, không quá lộ liễu giả dối, giống như một tiểu cô nương đáng yêu.An Quốc Hoa mỉm cười, đột nhiên cảm thấy rằng cô gái nhỏ này thực sự rất đáng yêu.
Mặc dù cô có dùng vài thủ đoạn nhỏ, nhưng mà vẫn khiến cho người ta không thể chán ghét nổi..