Ông Xã Thần Bí

Tuy rằng không biết Phong Hải làm nghề gì, nhưng từ cử chỉ, điệu bộ của anh có thể nhìn ra được anh có thân phận không đơn giản.

Tô Ánh Nguyệt mời khách anh ta đương nhiên không thể tùy tiện tìm một quán quá rẻ được.

Cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn dẫn anh tới Ngọc Hoàng Cung.

***

Lúc cô đến Ngọc Hoàng Cung, mưa vẫn chưa tạnh, mà càng lúc càng lớn.

Mưa mùa đông mang theo cái lạnh thấu xương.

Tô Ánh Nguyệt bước từ trên xe xuống, đột nhiên rùng mình một cái.

Cô rụt cổ lại, hít thở thật sâu, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Phong Hải cầm ô lên che cho cô, khẽ nhìn lướt qua cô: "Cô mặc ít quá."

Vài từ ngắn ngủi nhưng hoàn toàn không có ý cợt nhả nào, mà có chút bất lực, giọng điệu, cách nói nghe ra có phần giống trưởng bối quan tâm đến vãn bối vậy.

Tô Ánh Nguyệt mặc bộ đồ cô mới mua hôm qua, kiểu dáng thiết kế thanh lịch, lại là màu trắng mà cô thích. Để phô hết vẻ thời trang của bộ váy, cô chỉ mặc một chiếc áo giữ nhiệt sát người bên trong, lộ chân thon dài, thêm giày cao gót, trông cô vô cùng xinh đẹp rực rỡ.

Cô nắm cổ tay áo, mỉm cười: "Đúng vậy."

Phong Hải không nói thêm gì nữa, đi vào trong cùng cô.

***

Vừa bước vào Ngọc Hoàng Cung, Tô Ánh Nguyệt bỗng có cảm giác căng thẳng lo lắng.

Cũng không biết có phải là vì sợ gặp phải Nam Sơn không hay là sợ gặp phải Trần Minh Tân.

Thời gian này là lúc đông khách, nên không còn phòng bao, cũng may trong đại sảnh vẫn còn bàn trống.

Sau khi chọn món ăn xong, để bầu không khí bớt ngại ngùng, Tô Ánh Nguyệt chủ động nói chuyện với Phong Hải.

Cô nhớ lúc trước có nhận được điện thoại của Phong Hải, đầu số điện thoại là ở thành phố Cảng, thế là cô hỏi anh: "Anh Phong là người thành phố Cảng sao?"

"Vâng." Phong Hải gật đầu rất nhẹ: "Lần này tôi đến đây là bàn chuyện làm ăn."

Còn về chuyện làm ăn gì thì không liên quan đến Tô Ánh Nguyệt.

"Chuyện lần trước, thực sự xin lỗi anh, xe của anh..." Tô Ánh Nguyệt nói tới đây thì ngẩng đầu lên nhìn anh.

Nụ cười của Phong Hải hơi gượng: "Không có gì đáng ngại, tôi đã sửa xong rồi."

Tô Ánh Nguyệt cân nhắc một hồi mới nói: "Tuy tôi biết anh Phong không thiếu chút tiền sửa xe này, nhưng dù sao cũng là trách nhiệm của tôi, tôi muốn bồi thường tiền sửa xe cho anh..."

Phong Hải gật đầu: "Ừm, để về rồi tôi sẽ gửi phiếu thanh toán cho cô."

Tô Ánh Nguyệt gật đầu.

***

Rất nhanh, nhân viên phục vụ đã bê món ăn lên, Tô Ánh Nguyệt và Phong Hải tạm thời không nói chuyện nữa.

Trước khi ăn, Phong Hải lấy điện thoại ra làm vài thao tác trên màn hình điện thoại, không biết là làm gì, sau đó lại cất vào.

Mãi đến khi ăn xong, Tô Ánh Nguyệt mới biết, lúc nãy Phong Hải lấy điện thoại ra là để cài chế độ im lặng.

"Xin lỗi, tôi ra ngoài gọi vài cuộc điện thoại." Phong Hải nói xong thấy Tô Ánh Nguyệt gật đầu, anh mới đứng dậy rời đi.

Đợi khi Phong Hải đi rồi, Tô Ánh Nguyệt mới đưa tay lên xoa bóp vai.

Vừa nãy lúc ăn cơm, Phong Hải luôn ngồi thẳng lưng, không nói câu nào, ứng xử trên bàn ăn phải nói là vô cùng hoàn mỹ.

Tô Ánh Nguyệt bị ảnh hưởng đến nỗi không dám nhúc nhích, kết quả ăn xong bữa cơm này cô cảm thấy cả người nhức mỏi.

Tuy rằng có rất nhiều gia đình quyền thế nghiêm khắc về những quy tắc trên bàn ăn nhưng nhìn Phong Hải có thể đoán được gia tộc của anh khắt khe đến cỡ nào.

Tô Ánh Nguyệt ngẫm lại liền cảm thấy đáng sợ, may là từ nhỏ nhà họ Tô đã bỏ mặc cô không quan tâm.

Cuộc điện thoại lần này của Phong Hải hơi lâu, lúc Tô Ánh Nguyệt nhìn đồng hồ lần thứ ba thì Nam Sơn xuất hiện.

"Cô Tô!" Lúc Nam Sơn nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, mắt anh ta sáng rỡ như nhìn thấy cứu tinh.

"Nam Sơn..."

Tô Ánh Nguyệt hơi sững sờ, không ngờ vẫn gặp phải Nam Sơn.

"Nãy tôi có nghe nhân viên nói cô ở đây, tôi còn không tin, không ngờ đúng là cô thật. Cô đến rồi thì tốt, cô mau đi qua đây với tôi."

Nam Sơn vừa nói vừa kéo cô ra ngoài.

Tô Ánh Nguyệt nào có thể chống lại sức đàn ông cao to như Nam Sơn, thế là bị anh ta gần như lôi đi.

"Anh muốn dẫn tôi đi đâu, anh bỏ tay ra trước đi!" Tô Ánh Nguyệt bị Nam Sơn nắm chặt, khoan chưa nói đến chuyện cô đau cỡ nào, mà là nam nữ thụ thụ bất thân, anh ta không biết sao?

"Xin lỗi xin lỗi, là tôi quá nóng ruột." Nam Sơn buông tay ra ngay, nhưng vẫn túm cánh tay cô: "Cô Tô, cô mau theo tôi đi xem ông chủ. Hai ngày nay anh ấy mời cơm ở nơi này, tối qua còn ngủ luôn ở phòng bao. Bây giờ vẫn còn đang uống rượu với khách, tôi lại không dám..."

Nam Sơn nói tới đây thì dừng lại, ho khan: "Tôi và anh Bùi khuyên mãi nhưng anh ấy không nghe. Nếu là cô khuyên chắc chắn anh ấy sẽ nghe. Cô lại cãi nhau với anh ấy rồi phải không?"

Nếu không thì sao anh ấy liều mạng uống rượu với khách trong phòng bao một ngày một đêm như thế.

Nam Sơn nói nghe như thể anh ta đã quá quen với chuyện Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân cãi nhau rồi vậy.

Lần này Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân không chỉ đơn giản là cãi nhau.

Nhưng đến cả An Hạ cô cũng không giải thích, thì đừng nói chi tới Nam Sơn.

Cô hoàn toàn tập trung vào lời Nam Sơn nói: "Anh nói cái gì? Tối qua anh ấy ngủ trong phòng bao một đêm sao?"

"Chứ còn gì nữa? Sáng nay tôi tới mới phát hiện." Cho tới bây giờ anh ta chưa từng thấy dáng vẻ mất kiểm soát đó của ông chủ, chỉ là anh không định nói câu này với Tô Ánh Nguyệt.

***

Vừa đi, Nam Sơn vừa cằn nhằn không thôi, kể lể Trần Minh Tân đã uống hết bao nhiêu rượu thế nào, chẳng mấy chốc hai người đã tới phòng bao.

Trên đường đi, Nam Sơn cũng cẩn thận tránh đám đông, dù sao thì bây giờ thân phận của Trần Minh Tân vẫn còn là bí mật.

Anh ta chỉ đưa Tô Ánh Nguyệt tới cửa phòng bao: "Cô Tô, cô tự vào đi, tôi đi trước đây, đừng nói là tôi đã đi tìm cô nhé."

Lời còn chưa dứt, người đã không thấy bóng dáng đâu.

Tô Ánh Nguyệt đứng một mình trước cửa phòng, giơ tay lên nhưng không đẩy cửa.

Trần Minh Tân có thật là sẽ nghe lời cô sao?

Cô nghĩ tới chuyện hai ngày trước, trong thâm tâm càng lúc càng không chắc chắn.

Nhưng Nam Sơn nói hai ngày nay anh đều ở đây mời cơm khách. Cô biết chắc chắn là anh lấy tư cách phó tổng giám đốc của Việt Phong mời cơm nhưng công ty là của Bùi Chính Thành, anh có cần liều mạng như vậy không?

Hơn nữa, lấy năng lực của anh, cần dựa vào rượu để giải quyết công việc sao?

Hiển nhiên là không phải.

Mặc kệ nguyên nhân gì, uống rượu liên tiếp hai ngày như vậy sẽ tổn hại đến sức khỏe cỡ nào chứ?

Tô Ánh Nguyệt đứng ở cửa, đang do dự thì bỗng có người bên trong phòng bao mở cửa ra.

Một tên đàn ông mập mạp vác cái bụng phê xuất hiện ở cửa, người nồng nặc mùi rượu, rõ rang là đã uống không ít.

Mùi rượu vô cùng khó ngửi, Tô Ánh Nguyệt khẽ dịch người sang bên cạnh, nhưng không ngờ lại bị gã mập chụp được cánh tay. Gã ta híp mắt cười dâm đãng: "Ôi, em gái nhỏ đẹp như tiên, là tổng giám đốc Trần bảo em đến chơi với bọn anh à?"

Đáy mắt Tô Ánh Nguyệt lóe lên vẻ căm ghét, nhưng không đợi cô mở miệng, gã mập kia đã thò đầu vô phòng bao hét lên: "Tổng giám đốc Trần, cô em này là anh gọi đến à? Cho tôi nhé!"

Tô Ánh Nguyệt theo tầm mắt của gã nhìn sang, thấy Trần Minh Tân đang cầm ly rượu trong tay, nghiêng đầu nhìn về phía bên này.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Trần Minh Tân vẻ mặt không cảm xúc nhìn cô một cái, sau đó ngửa đầu dốc một hơi cạn ly rượu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui