Ông Xã Thần Bí

Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy tim mình sắp vọt lên cuống họng, mắt dán chặt vào cửa, không nhúc nhích.

Một giây sau, cửa mở ra, bóng dáng cao ráo của Trần Minh Tân xuất hiện ở cửa.

Anh vừa bước vào đã thấy cô cầm con dao thái ngồi trên sofa, anh nhíu mày, men say cũng tỉnh hơn phân nửa.

Anh nhanh chóng đi tới trước mặt cô, sắc mặt như đông cứng lại: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Anh vốn định cớ say rượu để tới đây, lúc nãy ở dưới lầu thấy căn hộ của cô không bật đèn, anh nghĩ rằng cô đã ngủ rồi.

Anh chỉ muốn lên đây nhìn cô một lát thôi, nhưng không ngờ vừa mở cửa đã thấy cảnh tượng này.

Tô Ánh Nguyệt ngây ngốc một lát rồi yếu ớt hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”

Trần Minh Tân không nói gì, từ trên cao nhìn xuống cô rồi rút con dao trong tay cô ra để lên bàn trà bên cạnh.

Con dao đụng vào bàn trà phát ra tiếng “keng” thanh thúy.

Tiếng vang này đã làm Tô Ánh Nguyệt giật mình, hồi tinh thần.

Đã trễ thế này rồi, sao Trần Minh Tân lại tới đây?

Bị anh nhìn lâu, cô mất tự nhiên, đứng dậy, ôm vai, lại hỏi anh lần nữa: “Sao anh lại tới đây?”

Trái tim hoảng loạn bất an khi bị trộm ghé thăm lúc nãy cũng đã dần bình tĩnh lại.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Minh Tân nhìn bên má sưng lên của cô, bàn tay đang buông sát sườn bỗng nắm chặt lại, trong lòng bỗng cảm thấy đạp gãy tay tên mập kia đúng là lời cho hắn ta quá.

“Không có gì.” Tô Ánh Nguyệt nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh, cuối cùng vẫn không nói thật.

Lúc nãy, suýt chút nữa cô đã không nhịn được mà nhào vào lòng anh.

Cũng may, cô bỗng nhớ tới chuyện ở Ngọc Hoàng Cung ban tối, kịp thời khống chế suy nghĩ này của mình.

Anh có thể trơ mắt nhìn người khác đánh cô, chẳng lẽ cô còn định nói ra để hy vọng anh đau lòng vì cô sao?

Trần Minh Tân nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng rực.

Đương nhiên anh biết cô đang nói dối, cô luôn thích nói dối.

Hai người đứng đối diện nhau bên cạnh sofa, không nói gì.

Cô không biết nửa đêm anh tới đây làm gì, nhưng cô biết chắc chắn anh sẽ không vì rảnh rỗi, nhàm chán mà tới đây.

Hai người đã sống chung gần nửa năm, dường như không còn chuyện gì chia sẻ được với nhau nữa.

“Nếu không có chuyện gì thì em đi ngủ đây, ngày mai em phải đi làm nữa.” Cô không giống anh, không đi làm thì có thể đến Ngọc Hoàng Cung uống rượu.

Cô phải cố gắng trụ lại trong tập đoàn Tô thị, tìm cơ hội thám thính tin tức của ba mình từ Tô Nguyên Minh.

Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ ra, lúc trước Trần Minh Tân từng nói sẽ giúp cô điều tra chuyện của ba cô, kết quả anh nói không điều tra được gì.

Giờ nghĩ lại, cô thấy đó chỉ là cái cớ.

Tô Nguyên Minh không phải người quá thông minh, ông ta có thể đưa ba cô đi đâu chứ? Ngay cả Trần Minh Tân cũng không điều tra được manh mối gì?

Anh là ai chứ? Chuyện anh muốn điều tra, chẳng lẽ không tìm ra được một chút manh mối nào sao?

Rõ ràng là anh không nghiêm túc điều tra nó, lý do đơn giản như thế, vậy mà khi đó cô hoàn toàn không nghĩ tới.

Anh nói thời gian trôi qua lâu rồi, rất khó để điều tra, cô tin anh ngay.

Anh nói gì cô cũng tin.

Cô đúng là ngốc mà.

Trần Minh Tân vẫn không nói gì, Tô Ánh Nguyệt xoay người vòng qua anh, trở về nằm trên giường.

Không biết có phải vì trong phòng có thêm một người hay là Tô Ánh Nguyệt bỗng thấy không còn sợ hãi nữa, nằm trên giường một lát đã ngủ thiếp đi.

***

Sáng hôm sau, lúc chuông báo thức vang lên, cô cảm thấy rất buồn ngủ, không hề muốn dậy.

Nhưng không thể không dậy cho được.

Cô bất giác nhìn về phía sofa, kết quả ở đó trống không.

Có lẽ nửa đêm qua Trần Minh Tân đã rời đi rồi.

Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, mệt mỏi đi vào phòng tắm rửa mặt rồi đi thẳng đến công ty.

***

Vào tòa nhà tập đoàn Tô Thị, cô đến thẳng văn phòng, bắt đầu vùi đầu vào công việc.

Không lâu sau, An Hạ bỗng tới nói với vẻ mặt thần bí: “Cậu biết gì chưa? Hôm nay giám đốc và phó tổng giám đốc đều không đến công ty.”

Tô Ánh Nguyệt nghi ngờ ngẩng đầu lên hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Mắt An Hạ lóe lên tia hưng phấn: “Tớ cũng không biết, nghe nói trong nhà xảy ra chuyện gì đó, nghe người khác nói là có người đến nhà họ Tô gây sự, sáng nay cảnh sát đã tìm đến cửa rồi.”

Sáng nay mới tới cô đã nghe chuyện này rồi, đợi Tô Ánh Nguyệt tới liền lập tức chia sẻ tin tức này với cô.

Cô nghe vậy thì bỗng nhớ đến vụ án mạng xảy ra ở suối nước nóng hôm nào.

Anh nói không tới một tuần sẽ có kết quả.

Nhưng giờ đã qua một tuần rồi, ngoài tin tức Tô Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương hủy hôn ước ra thì không có tin tức nào liên quan đến vụ án của Từ Du Nhiên nữa.

Chẳng lẽ hôm nay cảnh sát đến tìm là vì chuyện xảy ra ở suối nước nóng trước đây sao?

Nếu không phải chuyện này, cô không nghĩ ra chuyện nào khác nữa.

***

Cả buổi sáng Tô Thành và Tô Nguyên Minh đều không tới công ty.

Đến trưa, có cảnh sát đến tập đoàn Tô thị tìm Tô Ánh Nguyệt.

“Cô Tô, làm phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến, vụ án của Từ Du Nhiên có tiến triển mới, chúng tôi cần sự phối hợp của cô.”

Sau đó, cô đi theo cảnh sát.

Trong lòng Tô Ánh Nguyệt đã xác định, chắc chắn cảnh sát đến nhà họ Tô cũng vì vụ án của Từ Du Nhiên.

Khi cô đến cục cảnh sát, đúng như suy đoán của cô, người nhà họ Tô đều ở đây.

Sắc mặt bọn họ đều khó coi.

Tô Yến Nhi vừa thấy cô đã bước nhanh tới: “Tô Ánh Nguyệt, cô có chuyện gì thì nhằm vào tôi này, sao phải giết người vô tội rồi hãm hại mẹ tôi chứ?”

Cô lạnh lùng nhìn lướt qua cô ta: “Hãm hại ư? Đây không phải trò cô giỏi nhất à?”

“Cô nói bậy gì đó?”

“Tôi có nói bậy hay không bản thân cô rõ nhất, nói gì cũng nên cẩn thận cái mồm kẻo rước họa vào thân, tôi không giết người, cũng không hãm hại ai cả.”

Tô Ánh Nguyệt nói xong, không đợi Tô Yến Nhi phản ứng lại, cô đã được cảnh sát đưa đi rồi.

***

Trong phòng thẩm vấn.

Cô bình tĩnh ngồi đối diện cảnh sát.

Cảnh sát hỏi cô: “Năm đó, lúc cô và Từ Du Nhiên là bạn học cùng lớp, đã xảy ra chuyện không vui, đúng không?”

Tô Ánh Nguyệt điềm tĩnh nhìn viên cảnh sát đối diện, vẫn là người thẩm vấn cô lần trước, cũng coi như là người quen rồi.

Cô cũng lười vòng vo với anh ta: “Có phải anh muốn nói, lúc còn đi học, Từ Du Nhiên đã lan truyền tin tức tôi phá thai, cho nên tôi ôm hận trong lòng, gặp lại cô ấy liền ra tay sát hại?”

Cảnh sát nhướng mày, thấy cô đã như vậy thì nói thẳng: “Không loại trừ khả năng này.”

Mặc dù giọng điệu anh ta cứng nhắc nhưng không thấy quá nghiêm khắc.

Vì vậy Tô Ánh Nguyệt có thể khẳng định, chắc chắn bọn họ đã nắm giữ được chứng cứ quan trọng, còn việc tìm cô đến chỉ là điều tra một phân đoạn nào đó cần sự phối hợp của cô mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui