Ông Xã Thần Bí

Tô Yến Nhi cũng không thay đổi quá nhiều.

Vẫn mang dáng vẻ giống như trước đây, ngoan ngoãn yếu ớt, nhưng cũng có thêm mấy phần quyến rũ trưởng thành.

Cô ta ngồi xuống ghế đối diện Tô Ánh Nguyệt, im lặng quan sát cô: “Ánh Nguyệt, trở về rồi sao không về thăm nhà?”

Tô Ánh Nguyệt mím môi mang theo nụ cười nhẹ, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.

“Cho dù tôi không về thì cô cũng tới tìm tôi mà, không phải sao?”

Năm đó, cô là thua trong tay Tô Yến Nhi.

Cái chết của con cô, cũng có phần của cô ta.

Mà Tô Yến Nhi còn có thể ngồi ở đây nói chuyện với cô như không có chuyện gì.

Tô Ánh Nguyệt càng nghĩ, hận thù tích góp từng chút một trong lòng càng nhiều hơn, cánh tay khoanh trước ngực vô thức siết chặt.

“Ánh Nguyệt, cô đang nói gì thế, dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà.”

Tô Yến Nhi nói chuyện, lẳng lặng vươn tay vén tóc.

Tuy nhìn vẻ bề ngoài, Tô Ánh Nguyệt trừ gầy hơn một chút cũng không khác gì trước kia, nhưng cô ta lại cảm thấy ánh mắt Tô Ánh Nguyệt nhìn mình hơi đáng sợ.

Chẳng lẽ… Tô Ánh Nguyệt biết chuyện năm đó là cô ta làm?

Nghĩ như vậy, Tô Yến Nhi vô thức thấy ớn lạnh.

Cô ta biết truyền thông Hải Nguyệt là nhà họ Phong của Cảnh Thành mua lại, nhưng không chắc chắn nhà họ Phong có quan hệ gì với Tô Ánh Nguyệt.

Mà rốt cuộc vì sao Tô Ánh Nguyệt lại biến mất hai năm, cô ta cũng không thể biết được.

Cũng may, Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đã chia tay, nếu không Tô Ánh Nguyệt mượn thế lực của Trần Minh Tân để đối phó với cô ta, cô ta cũng chỉ có thể chờ chết!

“Người một nhà?” Tô Ánh Nguyệt lặp lại ba chữ này lần nữa, sau đó như ngẫm nghĩ nói: “Chị đã cảm thấy như vậy, nếu có thời gian thì dẫn chồng chị theo, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, dù sao anh ta của là anh rể họ của tôi mà.”

Tô Yến Nhi nghe thấy lời của cô, sắc mặt lập tức thay đổi.

Cô ta lộ ra vẻ mặt cảnh giác: “Gần đây Tiến Dương rất bận, tôi còn có chuyện, đi trước đây.”

Tô Yến Nhi như con mèo bị đạp trúng đuôi, trở nên rất căng thẳng, nói xong lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Tô Ánh Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Tô Yến Nhi, hít một hơi thật sâu, mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.

Sao Tô Yến Nhi lại biết cô trở về thành phố Vân Châu?

Cô nhớ lần trước bất ngờ gặp phải Huỳnh Tiến Dương, chẳng lẽ là anh ta tiết lộ?

Không đúng, nếu là Huỳnh Tiến Dương không cẩn thận nhắc tới cô, Tô Yến Nhi tìm đến cô không thể ra vẻ như vậy được, Tô Yến Nhi tìm đến chắc chắn là để mắng cô.



Tô Ánh Nguyệt biết nếu Tô Yến Nhi đã biết cô trở về, thì chứng tỏ người nhà họ Tô đều biết cô đã trở lại.

Giữa trưa, cô ra ngoài ăn cơm, vừa mới đi tới cửa công ty, một chiếc ô tô màu đen chợt dừng lại ngay trước cửa.

Tô Ánh Nguyệt vốn cũng không chú ý đến chiếc xe này, chuẩn bị đi lướt qua.

Kết quả chưa đợi cô đi qua, đã bị người bước xuống từ trên xe gọi lại.

“Ánh Nguyệt.”

Tô Ánh Nguyệt dừng chân quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Tô Nguyên Minh.

Cửa công ty người đến người đi, Tô Ánh Nguyệt mím môi, đáy mắt hiện lên sự mất kiên nhẫn, nhưng vẫn gọi một tiếng: “Chú hai.”

Tô Ánh Nguyệt chú ý thấy có nhân viên qua đường đang cẩn thận nhìn sang bên này.

Tô Nguyên Minh gật đầu hài lòng, xoay người mở ghế sau xe ra.

Tô Ánh Nguyệt híp mắt, không ngờ cả Tô Thành cũng đến rồi.

Vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt lạnh nhạt: “Ông nội.”

Rất rõ ràng Tô Thành không hài lòng với sự lạnh nhạt của Tô Ánh Nguyệt.

Ông ta nhíu mày: “Tìm một chỗ ăn cơm trước đi.”



Mấy người tìm quán ở gần đó ăn cơm.

“Tổng giám Tô!”

Cô vừa đi vào, đã nhìn thấy nhân viên của công ty.

Tô Ánh Nguyệt cười đáp lại: “Ăn cơm đi.”

Tô Thành thấy Tô Ánh Nguyệt có thể tươi cười nói chuyện với nhân viên của công ty, thấy càng không hài lòng hơn.

Ông cảm thấy Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không xem trọng người làm ông nội là mình.

Nhưng ông ta cũng không suy nghĩ xem, năm đó ông ta đã đối xử với Tô Ánh Nguyệt như thế nào.

Đoàn người được nhân viên phục vụ đưa vào phòng bao.

Sau khi Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống, thì đưa thực đơn tới trước mặt Tô Thành: “Ông nội, gọi món đi ạ.”

Tô Thành không hề khách sáo chút nào, cầm qua gọi món.

Ông ta ngay cả từ chối cũng không có, thật đúng là xem mình thành một “bề trên”.

Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn bọn họ, mãi đến khi gọi món xong, Tô Nguyên Minh mới như có lỗi nói: “Ánh Nguyệt, cũng không biết cháu thích ăn món gì, cho nên tùy tiện gọi mấy món, cháu không kén ăn cái gì chứ?”

Tô Ánh Nguyệt chỉ cười nhạt: “Hai người cứ tùy ý đi.”

Bọn họ vẫn ích kỷ giống như trước đây.

Tô Ánh Nguyệt biết, hôm nay Tô Nguyên Minh và Tô Thành tự mình đến tìm cô, chắc chắn không phải chỉ đơn giản là ăn bữa cơm, cũng không thể vì hai năm không gặp mà cố ý đến thăm cô được.

Quả nhiên, đợi món được bưng lên, Tô Thành vẫn không nói chuyện cuối cùng cũng lên tiếng.

“Bây giờ Ánh Nguyệt là Tổng giám chấp hành của truyền thông Hải Nguyệt sao? Nghe nói là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Phong Thị tự mình lên tiếng, được phái tới từ tổng công ty bên kia?”

Gừng càng già càng cay, Tô Thành vừa lên tiếng đã đi thẳng vào chủ đề chính.

Trong giọng nói còn mang theo sự uy nghiệp của bề trên, giống như đang chất vấn vậy.

Ông ta hỏi như vậy đơn giản chỉ muốn biết quan hệ của Tô Ánh Nguyệt và Phong Hải.

Mà Tô Ánh Nguyệt lại nghĩ đến chuyện khác, nụ cười trên mặt không thay đổi: “Ông nội còn nhớ mẹ cháu không?”

Tô Thành nhíu chặt mày, rõ ràng rất bất mãn vì cô chẳng những không trả lời thẳng vấn đề của ông ta, ngược lại còn nói sang chuyện khác.

Tô Ánh Nguyệt cũng không quan tâm ông ta nghĩ cái gì, nói thẳng: “Ông nội rất không hài lòng với con dâu là mẹ cháu nhỉ? Cho nên cũng không thân thiết với cháu, vì thế ba vừa kết hôn đã dọn ra khỏi nhà họ Tô.”

Tô Thành lớn giọng, sắc mặt trở nên hơi kỳ lạ: “Cái đã là chuyện biết bao nhiêu năm rồi, còn nhắc đến làm gì!”

Tô Ánh Nguyệt thấy khó hiểu, sắc mặt của Tô Thành không đúng lắm…

Nhưng cô không biểu hiện ra bên ngoài.

Cô nói đến chuyện này, là muốn thử xem thái độ của Tô Thành với mẹ.

Lúc còn nhỏ, tuy ba chưa từng nói gì, số lần cô gặp Tô Thành cũng ít, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một chút.

Nhà họ Phong không phải gia đình tầm thường, nếu mẹ lấy thân phận thiên kim nhà họ Phong vào cửa, chắc chắn sẽ không khiến Tô Thành ghét bỏ.

“Vậy cháu không nói đến mẹ nữa, nói hai vấn đề ông vừa hỏi vậy.” Tô Ánh Nguyệt khựng lại một lát rồi nói tiếp: “Ông nội tự mình đến tìm cháu, chắc cũng đã điều tra kỹ rồi nhỉ.”

Tô Thành nghe vậy, tỏ vẻ càng giận dữ hơn: “Cháu còn có mặt mũi nói? Không nói một tiếng biến mất hai năm, đã trở lại cũng không về nhà họ Tô, để người ta suy đoán, chế giễu lung tung!”

“Cho nên, hôm nay ông nội và chú út đích thân đến mời cháu về nhà họ Tô sao?” Đương nhiên trong lòng cô hiểu rõ chắc chắn Tô Thành và Tô Nguyên Minh tìm tới mình không phải vì lý do này.

“Đây là thái độ cháu nói chuyện với ông hả?”

Tô Ánh Nguyệt mỉm cười: “Ông nội già rồi, trí nhớ cũng không được tốt, nhưng trí nhớ của cháu tốt lắm, đều nhớ rất rõ chuyện trước kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui