Ông Xã Thần Bí

“Tổng giám đốc Lý, lát nữa cùng đi đánh golf …”

Tô Nguyên Minh khoác vai tổng giám đốc Lý của công ty đối tác, hai người vừa đi ra phía cửa vừa nói chuyện, tổng giám đốc Lý chưa kịp trả lời thì đột nhiên có người chặn Tô Nguyên Minh lại.

Nam Sơn dáng người cao lớn đứng chắn trước mặt Tô Nguyên Minh, anh phải cúi đầu mới nhìn rõ ông ta.

Anh cúi đầu nhìn ông ta với ánh mắt sắc bén, giọng nói lạnh lùng: “Ông Tô, ông chủ chúng tôi cho mời ông.”

Nói xong, anh đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ ở phía sau.

Thuộc hạ đứng ở sau lưng anh lập tức tiến lên phía trước, áp Tô Nguyên Minh đi về hướng phòng bao của Trần Minh Tân.

Rất nhanh bọn họ đã đi đến cửa phòng bao.

Nam Sơn dẫn đầu đẩy cửa bước vào, rồi lên tiếng nói: “Thưa ông chủ, tôi đã đưa được người đến.”

“Đưa vào.”

Trần Minh Tân đang cúi đầu xem điện thoại, không biết anh xem gì mà dáng vẻ rất tập trung.

Một lát sau, anh buông điện thoại xuống rồi ngẩng đầu nhìn về hướng cửa: “Các người ra ngoài trước đi.”

Nam Sơn hơi bất ngờ: Ông chủ và Tô Nguyên Minh có chuyện gì quan trọng cần thảo luận sao?

Tuy trong đầu nghĩ như vậy nhưng anh không dám lên tiếng hỏi, sau khi sai người ném Tô Nguyên Minh xuống ghế sô pha thì cùng mọi người đi ra ngoài.

Nam Sơn và thuộc hạ đi ra ngoài rồi, trong phòng bao chỉ còn lại Trần Minh Tân và Tô Nguyên Minh.

Trần Minh Tân đứng dậy bước tới chỗ Tô Nguyên Minh, nhìn dáng vẻ say bí tỷ của ông ta, anh chậm rãi gọi: “Tô Nguyên Minh.”

Tô Nguyên Minh lúc này có vẻ đã say lắm rồi, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra người đứng trước mặt mình là Trần Minh Tân.

“Trần… Ợ!”

Sau hai cái ợ hơi, ông ta mới nói ra được tên của anh.

“Trần Minh Tân!”

Trần Minh Tân nhìn dáng vẻ của ông ta, cảm thấy khinh thường, anh đứng thẳng người và nói: “Còn có thể gọi được tên tôi thì chắc ông vẫn còn tỉnh táo, nếu còn tỉnh thì hãy thuật lại chuyện năm xưa đàng hoàng đi.”

“Chuyện … chuyện … gì?” Tô Nguyên Minh ngồi trên sofa, mắt nheo nheo, mặt nhăn nhó như vắt óc cố nhớ lại chuyện cũ.

Trần Minh Tân cười khẩy một tiếng, rồi quay người lấy thùng nước lạnh đã chuẩn bị sẵn hất thẳng vào người ông ta.

“Rào!”

Ném thùng qua một bên, thần sắc gương mặt anh chuyển thành u ám, giọng nói cũng lạnh lùng như tảng băng ngàn năm: “Chuyện liên quan đến vụ Tô Chí cưỡng đoạt bất thành, lỡ tay giết chết Trần Lê năm xưa!”

Sau khi bị dội cả xô nước lạnh vào người, Tô Nguyên Minh đã tỉnh táo hẳn.

Ông ta giật mình sợ hãi mặt tái mét nhìn Trần Minh Tân, sau đó ánh mắt láo liên, ngó đi chỗ khác, hoang mang nói: “Có gì đâu mà phải nói, đó đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi…”

“Bùm!”

Trần Minh Tân không muốn nghe ông ta thừa lời, anh đạp ông ta ngã từ trên sô pha xuống đất, rồi giẫm lên ngón tay ông ta.

Sau đó, anh cúi xuống nhìn ông ta, giọng mất kiên nhẫn: “Suy nghĩ kỹ rồi nói, nhưng thời gian của ông có hạn, nhưng mà cũng không sao, ông có mười ngón tay mà, nên ông có thời gian, trong lúc chờ đợi, tôi sẽ từ từ giẫm nát từng ngón một.”

Lúc này trên trán Tô Nguyên Minh đã bắt đầu đổ mồ hôi, ông ta lắp bắp nói: “Cậu… cậu muốn làm gì!”

Trần Minh Tân không nói gì, thay vào đó là giẫm mạnh, day mạnh hơn thứ dưới chân mình.

“Rắc…”

“Á!”

Lập tức, Tô Nguyên Minh la hét ầm ĩ khắp phòng.

Tô Nguyên Minh vốn không phải là người giỏi chịu đựng, bị Trần Minh Tân tra tấn như vậy, ông ta chịu thua: “Tôi nói, tôi sẽ nói…”

Cho dù nghe ông ta nói như vậy, Trần Minh Tân vẫn chưa chịu nhấc chân lên, vẫn tiếp tục day day ngón tay ông ta với độ uy hiếp cực cao.

“Hôm đó trong buổi tiệc từ thiện, người có tiếng tăm ở thành phố Vân Châu đều đến, tôi thật sự không biết giữa Tô Chí và Trần Lê xảy ra chuyện gì, lúc tôi đến hiện trường vụ án thì đã có người khác ở đó rồi, rồi thấy Trần Lê đã chết…”

Có thể vì quá sợ hãi, nên ông ta kể lại rất nhanh.

Ông như lo sợ chậm một giây là ngón tay sẽ bị Trần Minh Tân giẫm nát vậy.

Ông nhớ lại lúc ban ngày, Tô Thành có nói là Tô Ánh Nguyệt muốn điều tra lại vụ án năm xưa, nhưng có điều ông không ngờ là cô sẽ nhờ Trần Minh Tân ra tay.

Trần Minh Tân cảm thấy không hài lòng với câu trả lời của Tô Nguyên Minh, anh mất hết kiên nhẫn, bỏ chân ra, kéo cánh tay của Tô Nguyên Minh ra, rồi đạp mạnh về hướng ngược lại: “Tôi muốn nghe sự thật.”

Tiếng ‘răng rắc’ vang lên, tiếng xương vỡ vụn, và kèm theo là tiếng kêu thảm thiết của Tô Nguyên Minh.

“Á!”

Tô Nguyên Minh đau đến mức mắt nhắm tịt lại, mặt nhăn nhó, vặn vẹo: “Những gì tôi nói… tôi nói… là sự thật trăm phần trăm!”

Trần Minh Tân hơi nhíu mi.

Trông Tô Nguyên Minh không giống như là sẽ đang nói dối.

Nhưng có điều: không thể như vậy được.

Nếu như ngay cả Tô Nguyên Minh cũng không nắm rõ nội tình thì còn có ai biết chân tướng?

Trần Minh Tân lại hỏi: “Lúc đó Tô Chí đâu?”

“Anh ấy…anh ấy…” Lúc này tuy Tô Nguyên Minh đau đến sắp ngất đi, nhưng vẫn nhớ rõ một điều là nếu như Tô Chí còn sống thì giờ Tô Chí đã là ba vợ của Trần Minh Tân.

Thấy sắc mặt Trần Minh Tân lạnh hơn, Tô Nguyên Minh nghiến răng: “Anh ấy đã chết rồi, vụ án này đã xử xong, anh ấy ở trong tù không được mấy ngày là chết rồi!”

Vừa dứt lời, Tô Nguyên Minh liền cảm giác không khí xung quanh mình như đông lại, Trần Minh Tân không nói gì, ông ta đến cả thở cũng không dám thở mạnh.

Tô Nguyên Minh người như phát run, nhìn Trần Minh Tân, nói tiếp: “Là… là cậu bảo tôi nói sự thật…”

Lúc ấy, tất cả các chứng cứ đều chỉ điểm Tô Chí là cưỡng đoạt không thành rồi lỡ tay giết chết người, vụ án được xét xử và kết thúc rất nhanh, bản tuyên án cũng được ký duyệt trong thời gian ngắn.Đọc nhanh tại Vietwriter.net

Lúc ấy đến cả Tô Nguyên Minh cũng cảm thấy không thể tin được, Tô Chí ngày thường vốn ngay thẳng, tuyệt đối không thể làm ra những chuyện đó được.

Nhưng ông lại rất vui mừng với kết quả tuyên án đó, vì dù sao thì chỉ cần Tô Chí không còn thì ông sẽ là người thừa kế duy nhất tập đoàn Tô Thị.

Trần Minh Tân ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Tô Nguyên Minh, rồi sau đó quay người đi ra ngoài.

Nam Sơn và thuộc hạ đang canh giữ ngoài cửa, thấy Trần Minh Tân đi ra, mọi người lùi lại, cúi đầu chào.

“Giải quyết đi.”

Trần Minh Tân bỏ lại câu nói rồi cất bước đi thẳng.

***

Lúc Trần Minh Tân về đến nhà đã là gần sáng.

Chuyện đầu tiên anh làm là vào phòng ngủ thăm Tô Ánh Nguyệt.

Trước khi lên phòng, anh không quên rót ly nước ấm, vì Tô Ánh Nguyệt có thói quen nửa đêm tỉnh dậy uống nước.

Anh đi đến phòng ngủ, vừa mở cửa ra thì đã nhìn thấy đống chăn trên giường nhúc nhích vài cái, rồi sau đó Tô Ánh Nguyệt lắc lư ngồi dậy.

Trần Minh Tân mím môi rồi cầm ly nước đi vào, ngồi xuống bên cạnh cô và đưa ly nước ấm đến bên môi cô.

Tô Ánh Nguyệt đón lấy ly nước rồi uống một hơi, sau đó mắt nhắm mắt mở nhìn anh cái rồi quay lại chuẩn bị ngủ tiếp.

Cô kéo chăn đắp lên mình rồi lẩm bẩm nói: “Anh lại đi ra ngoài à?”

Cô chỉ nhìn thấy bộ đồ vest trên người anh, nên tưởng rằng anh nửa đêm ra ngoài có việc cần xử lý, mà quên mất chuyện trước đó chính cô là người nhốt anh trong phòng tắm.

“Ừ.”

Trần Minh Tân đáp một tiếng rồi đặt ly nước lên tủ đầu giường, gương mặt trước giờ ít có cảm xúc giờ hiện lên vài phần dao động.

“Tô Ánh Nguyệt, có chuyện…”

Trần Minh Tân ngập ngừng rồi đưa tay lay cô: “Em ngồi dậy, anh có chuyện muốn nói với em.”

Kết quả là người nằm trên giường không hề động đậy.

Cô vậy là đã ngủ say rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui