Ông Xã Thần Bí

Trần Minh Tân kéo Tô Ánh Nguyệt đi ở phía trước.

Tô Ánh Nguyệt luôn thầm dùng sức, dùng móng tay cào lòng bàn tay Trần Minh Tân.

“Đây chính là trò vui công chúa Aika tìm cho mình mà anh nói?”

Anh lúc đó còn cố ý giải thích một câu “vì anh ta là đàn ông”, hại cô hiểu lầm.

Trước đây Nam Sơn cũng nói, là chuyện lớn đời người.

“Nếu không thì sao, em cho rằng là trò vui gì?”

Lúc này, hai người đã đi tới cạnh xe, Trần Minh Tân kéo cửa xe ra, lùi sang một bên, vừa nói vừa nhìn Tô Ánh Nguyệt, ý kêu cô lên xe.

Chỉ là, ánh mắt bao hàm thâm ý đó của anh, làm Tô Ánh Nguyệt có chút ngượng ngùng.

Trước khi Tô Ánh Nguyệt mở miệng lần nữa, Trần Minh Tân khom người, tranh thủ lúc cô không chú ý, hôn phớt lên môi cô, rồi nhét cô vào trong xe.

“Ngoan ngoãn, lên xe.” Lúc nói chuyện, động tác nhẹ nhàng không đụng phải vết thương trên cánh tay cô.

Tô Ánh Nguyệt bĩu môi, hừ một tiếng, nghiêng đầu sang một bên.

Trần Minh Tân lên xe, có chút buồn cười thắt dây an toàn cho cô.

“Em đánh mạt chược không tiện.” Cánh tay bị thương làm gì cũng không tiện.

Trần Minh Tân tự nhiên mở miệng: “Anh không biết đánh mạt chược.”

“Vậy anh đồng ý cùng đi với công chúa Aika làm gì?” Không biết đánh còn đồng ý với người ta, có bệnh!

“Không phải em biết sao, em dạy anh không phải được rồi sao?” Trần Minh Tân vừa nói, vừa khởi động xe.

Tô Ánh Nguyệt hỏi: “Anh làm sao biết em biết?”

Lúc cô du học ở nước ngoài trước đây, sau khi rảnh rỗi, sẽ bị nhưng đàn anh đàn chị kéo cùng chơi mạt chược, thực ra cô đánh rất tệ.

Giọng điệu của Trần Minh Tân có chút tùy ý: “Chuyện của em, không có gì anh không biết.”

Tô Ánh Nguyệt chỉ xem như anh nói linh tinh.

Kết quả, một khắc sau, cô đã nghe thấy Trần Minh Tân thầm nói một câu: “Anh biết kinh nguyệt lần đầu của em là năm mười bảy tuổi.”

A?

Sau đó, Trần Minh Tân lại tự lẩm bẩm nói: “So với người cùng tuổi, có chút trễ.”

Tô Ánh Nguyệt nắm chặt tay: “Câm miệng!”

Trần Minh Tân không nói nữa, nhưng tiếng cười lại vang vọng trong khoang xe.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy sẽ có một ngày, cô sẽ không nhịn được bạo hành gia đình với Trần Minh Tân!



Mấy người tới Ngọc Hoàng Cung, phòng đánh mạt chược đã sắp xếp xong.

Vì cánh tay Tô Ánh Nguyệt không thể cử động, nên thành ba thiếu một, cho nên tạm thời gọi một nhân viên của Ngọc Hoàng Cung tới.

Sau mấy lượt đánh, đôi vợ chồng Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân thua thảm nhất.

Nam Sơn thắng đến run sợ trong lòng, nhưng trong lòng cũng có vui mừng.

Xem như có chuyện ông chủ không biết!

Tô Ánh Nguyệt nhìn tiền như nước chảy từng bó từng bó ra ngoài, có chút đau lòng nói thầm với Trần Minh Tân: “Nếu không, anh vẫn là tìm người khác tới đánh với họ đi, cứ thua như vậy, sẽ thua sạch cả tiền mua thức ăn cho Thịt Bò.”

Cô thật sự không nghĩ tới thiên phú của công chúa Aika lại tốt như vậy, ngay cả hoạt động giải trí tổ truyền của nước Z là đánh mạt chược cũng có thể học được nhanh như thế!

Trần Minh Tân cong môi, con ngươi đen như mực nhiễm ý cười: “Sợ cái gì? Ván sau sẽ thắng về cho em.”

Đối với giọng điệu khinh thường tất cả lại vô hình có sự phách lối của Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt không biết nên nói gì, dù sao, cô biết, Trần Minh Tân nói gì, cũng sẽ thực hiện.

Cho nên, sau khi kết thúc ván sau, Trần Minh Tân quả nhiên đã thắng lại tiền về.

Tô Ánh Nguyệt đếm tiền cười tươi như hoa, cô biết lời Trần Minh Tân nói, nhất định có thể làm được.

Nhưng mà, đồng thời, cô lại có chút ưu thương.

Quả nhiên là vì vấn đề IQ sao?

Cô tốt xấu gì cũng có kinh nghiệm vài năm đánh mạt chược, mà Trần Minh Tân lại vừa học đã biết?

“Trần Minh Tân, anh có phải biết đánh không!”

Ai biết, công chúa Aika đột nhiên tức giận.

Tô Ánh Nguyệt có chút không không hiểu, khoảng thời gian này ở chung, cảm giác công chúa Aika cho cô là rất dễ ở chung, nhưng không thể vì đánh mạt chược thua mà tức giận.

Ấn tượng công chúa Aika cho cô, không thiếu chút khí độ này, cũng không thiếu chút tiền này.

Trần Minh Tân lại khuôn mặt lạnh nhạt nói: “Nước Z có câu ngạn ngữ, thắng thua là chuyện thường của nhà binh.”

Công chúa Aika cười một tiếng: “Hừ, ít nói những lời linh tinh với tôi, tôi từ nhò đã học tiếng nước Z, những thứ này tôi đều hiểu!”

“Đã hiểu, vậy thì không cần tức giận.” Trần Minh Tân hơi dựa ra phía sau, sắc mặt khẽ nghiêm túc.

Tô Ánh Nguyệt thấy sắc mặt công chúa Aika lại thay đổi.

Cô có chút không hiểu, chỉ là đánh mạt chược, sao lại tức giận rồi?

Đồng thời, cô cũng phát hiện, bầu không khí trong căn phòng có chút không đúng.

Nam Sơn rũ mắt ngồi đó, không lên tiếng.

Bầu không khí có chút cứng ngắc, có chút đè nén.

“Trần Minh Tân!”

Giọng công chúa Aika nghe ra có chút ý cắn răng nghiến lợi.

Nam Sơn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng nói với nhân viên đánh mạt chược: “Anh đi xuống trước đi.”

Nhân viên đó nghe vậy, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

“Vài ngày nữa tôi chuẩn bị quay về nước J, còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, quay về phòng trước.”

Nói rồi, Aika đứng dậy rời đi, cô ấy ở Ngọc Hoàng Cung.

Chỉ là, bóng lưng đó, cho dù nhìn thế nào, cũng rõ ràng còn sót tức giận.

Đợi cửa được đóng lại, Tô Ánh Nguyệt hỏi Trần Minh Tân: “Công chúa Aika tại sao tức giận?”

“Phụ nữ không phải đều như vậy sao, tính cách bất thường, không có gì kỳ quái.” Giọng điệu Trần Minh Tân cực kỳ thoải mái.

Tô Ánh Nguyệt chớp chớp mắt, cảm thấy chuyện không đơn giản như Trần Minh Tân nói.

Cô lại ngẩng đầu nhìn Nam Sơn, lại thấy Nam Sơn đang đếm tiền ở đó, bộ dạng không liên quan.

Tô Ánh Nguyệt có chút bất đắc dĩ, hay người đàn ông này…



Ăn xong bữa tới, hai người về tới nhà, dẫn Thịt Bò ra ngoài đi dạo.

Trên đường quay về, Trần Minh Tân đột nhiên nói một câu: “Có thời gian ra ngoài đi giải sầu đi.”

Tô Ánh Nguyệt trước giờ chưa từng cùng đi chơi với Trần Minh Tân, nghĩ cũng không nghĩ đã nói: “Được.”

Trần Minh Tân lại nói một câu: Vậy thì ngày mai đi.”

Tô Ánh Nguyệt sững sốt: “Không phải nói có thời gian mới đi sao?”

“Anh ngày mai có thời gian.” Trần Minh Tân nắm tay cô, khẽ dùng sức.

Tô Ánh Nguyệt nghĩ, Trần Minh Tân khó được rảnh rỗi, bèn gật gật đầu.



Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Trần Minh Tân đã thức dậy chuẩn bị hành lý cho hai người.

Tô Ánh Nguyệt dậy muộn hơn anh, ôm chăn ngồi trên giường, nhìn Trần Minh Tân nhét quần áo xuân hạ thu động vào vali.

Đồ dùng đánh răng rửa mặt, thuốc men..

Ngay ngắn rõ ràng, không chút bỏ sót…

Thậm chí ngay cả băng vệ sinh siêu mỏng Tô Ánh Nguyệt dùng vài ngày mỗi tháng…cũng nhét vào vali mấy bao.

Tô Ánh Nguyệt không còn lời nào để nói: “Anh chuẩn bị ra ngoài chơi một năm sao?”

Trần Minh Tân không quay đầu nói: “Nếu em muốn, cũng không phải không thể.”

Cô muốn.

“Nếu không, em từ chức ở truyền thông Hải Nguyệt trước?”

Trần Minh Tân nhấc vali đã nhét đầy lên đặt một bên, quay người đi tới ngồi bên giường, giơ tay vuốt mái tóc vì ngủ cả đêm mà có chút rối của Tô Ánh Nguyệt, giọng nói có chút dụ dỗ: “Có được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui