Ông Xã Thần Bí

Không đấu thắng “Liệt Hỏa”, mặc dù Tô Ánh Nguyệt hơi thất vọng, nhưng chắc hẳn người mua Liệt Hỏa thật lòng yêu thích nó, chứ bằng không sao lại chi nhiều tiền như thế.

Nghĩ như thế, hình như không còn thấy mất mát nữa

“Liệt Hỏa” là vật phẩm đấu giá cuối cùng ở ngày đầu tiên, những món đồ cuối cùng ở buổi thứ hai và thứ ba chỉ có thể quý giá hơn mà thôi.

Tô Ánh Nguyệt nôn nao trông chờ.

Bởi thế, “Liệt Hỏa” đã bán đi rồi, đồng nghĩa với việc buổi đấu giá ngày hôm nay đã kết thúc.

Lúc ra về, Phong Hải tìm cô: “Ánh Nguyệt, đi ăn chung với cậu không?”

Nào ngờ, Trần Minh Tân bước lên trước, chặn trước mặt cô, nhưng lại nói chuyện với Phong Hải: “Tôi có việc muốn nói với cô ấy.”

Phong Hải cười nhẹ: “Ánh Nguyệt, ý cháu thế nào?”

Anh ta đẩy vấn đề qua cho Tô Ánh Nguyệt.

Giữa chồng trước và người cậu giả mạo khó dò, tất nhiên Tô Ánh Nguyệt dứt khoát lựa chọn người tương đối an toàn là chồng trước.

“Xin lỗi cậu, cháu nói chuyện với anh ấy trước đã, vừa vặn bây giờ anh ấy rảnh rỗi, bọn cháu có thể bàn chuyện với nhau.”

Thực chất cô và Trần Minh Tân chẳng có gì để bàn, cũng không biết Trần Minh muốn nói gì với miình.

Nụ cười trên mặt Phong Hải không nhạt đi chút nào: “Vậy thì hôm khác chúng ta cùng đi ăn cơm vậy.”

Tô Ánh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.

Rồi sau đó, cô bị Trần Minh Tân kéo ra ngoài.

Dòng người túa ra rất đông đúc, Trần Minh Tân dẫn cô tránh mặt, đi về phía thang máy vắng vẻ.

...

Đi ra khỏi khách sạn Thịnh Lai, Trần Minh Tân kéo Tô Ánh Nguyệt lên xe.

Tô Ánh Nguyệt nghĩ rằng anh thật sự có chuyện muốn nói với mình, bèn không khước từ mà vẫn chui vào xe.

Cô ngồi ở hàng ghế sau với Trần Minh Tân, tài xế ở đằng trước cầm lái.

Tô Ánh Nguyệt vội vã hỏi: “Đi đâu đấy? Anh có chuyện gì thì nói đi.”

Nói hết ra, cô cũng muốn xuống xe.

Kết quả Trần Minh Tân chỉ hờ hững nói một câu: “Không có gì cả, tiện đường đưa em về.”

Trần Minh Tân nói dứt lời, anh bắt đầu lật đọc văn kiện, cũng không biết lấy nó từ đâu ra.

Tô Ánh Nguyệt ngẩn ngơ nhìn anh.

Anh ta, rốt cuộc muốn gì đây? Anh ta biết cô muốn về khách sạn nào à?

Tô Ánh Nguyệt bước xuống xe, nhanh chóng đuổi theo anh, rồi hỏi: “Sao anh biết tôi ở khách sạn này?”

Trần Minh Tân hờ hững đáp: “Tôi không biết.”

“Vậy sao anh...”

“Tại em không nói địa chỉ khách sạn của mình, hơn nữa, vừa vặn tôi cũng mướn phòng ở đây, chỉ thế mà thôi.”

Bốn chữ cuối cùng, dường như đang nhắc nhở Tô Ánh Nguyệt, kêu cô đừng nghĩ nhiều.

Nhìn thấy Trần Minh Tân dần dần đi xe, cô cũng không theo anh nữa.

Bàn tay đút trong túi quần của Trần Minh Tân siết nhẹ thành đấm, nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt vẫn còn đừng tại chỗ, anh khẽ mím môi, chợt nghĩ đến một chuyện, lúc quay đầu nhìn cô lại thấy Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng rảo bước đến một hướng khác.

Ở bên đấy cũng có thang máy.

Cô không muốn đi chung thang máy với anh.

Trần Minh Tân đứng lặng, đôi môi mím chặt hơn đôi phần, ánh dần dần trở nên ảm đạm.

...

Tô Ánh Nguyệt tránh mặt Trần Minh Tân, lúc về đến phòng mới cảm thấy mình đã mệt rã rời.

Cô ngã người nên giường, nằm im thin thít.

Đột nhiên Trần Minh Tân đến đây, còn đưa cô về khách sạn, còn ở chung khách sạn với cô, chỉ là trùng hợp thôi sao?

Nếu như không phải trùng hợp, mà là cố ý thì sao?

Anh cũng nói rồi, anh không hề biết cô ở đây.

Nhưng mà, cô cảm thấy rất phiền phức!

Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng cô.

“Ai đấy?”

Tô Ánh Nguyệt lật người ngồi dậy, nhưng không ngờ vì quá hấp tấp mà ngã sõng soài xuống đất.

Cô bụm chặt đầu gối bị xước, hít sâu một hơi rồi lết ra mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra bèn nhìn thấy quản lý khách sạn.

Quản lý mỉm cười chào cô: “Chào cô Tô.”

“Xin chào, có chuyện gì không?” Tô Ánh Nguyệt thấy hơi lạ lùng, quản lý tìm cô chi đấy nhỉ?

Quản lý nghe thấy thế bèn giao hộp quà đóng gói tinh tế cho cô: “Có một anh nhờ tôi gửi cho cô món này.”

Tô Ánh Nguyệt không chìa tay nhận ngay: “Một anh trai à? Anh ta tên gì?”

“Xin lỗi cô, chúng tôi cũng không rõ nữa, tôi nghĩ rằng chắn hẳn anh ấy là người quen của cô Tô, hay là cô Tô nhận lấy món quà này đi, có thể sau khi nhìn thấy vật bên trong, cô sẽ biết ngay anh ấy là ai ngay?”

Vẻ mặt quản lý rất thành khẩn, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy cô ấy nói cũng có lý, bèn vươn tay nhận lấy.

Sau khi nói lời cảm ơn, cô bèn đóng cửa lại, quay người bắt đầu khui quà.

Hộp quà không lớn lắm, nhưng đóng gói hết mực tinh tế, chắn hẳn món đồ bên trong cũng rất quý giá.

Nhưng mà, cô đâu có quen ai ở Cảnh thành? Ai lại đi tặng quà cho cô chứ?

Lẽ nào là Phong Hải à?

Nhưng mà, hoàn toàn không cần phải làm như vậy, nếu như Phong Hải muốn tặng cô thì sẽ tặng tận mặt, anh ta là dạng người làm việc có đầu có đuôi, trước giờ chưa từng chơi trò bí mật.

Tô Ánh Nguyệt bĩu môi, mở ra trước rồi tính tiếp vậy.

Nào ngờ, sau khi khui hộp quà, cô bèn sững sờ.

Cô nghĩ rằng chắc chắn món quà trong hộp rất quý giá, nhưng lại không ngờ rằng, không ngờ nó lại là “Liệt Hỏa” đã được bán với giá 2400 tỷ trong buổi đấu giá ngày hôm nay.

Cô dám chắc rằng, người tặng cho cô không phải là Phong Hải.

Cô hơi thất thần, nhìn sợi dây chuyền xinh đẹp, rực rỡ như ngọn lửa này, rồi cầm lên, nhẹ nhàng vuốt ve nó.

Nhìn từ khoảng cách gần, mới cảm thấy nó còn xinh đẹp hơn lúc bay nãy.

Đến Phong Hải, người giàu nhất Cảnh thành còn cảm thấy sợi dây chuyền này không đáng để anh ta nâng thêm giá, mà người đấu giá thành công lại không tiếc tiền, cả chuyện cô ở khách sạn nào anh ta cũng biết, cô không nghĩ ra người khác.

Tô Ánh Nguyệt không khỏi có một ý nghĩ lớn mật.

Cô cắn môi, cầm điện thoại lên, gọi một cuộc.

Người nọ bắt máy rất nhanh, giọng nói ấy vẫn êm tai như mọi khi: “Có chuyện gì à?”

Tô Ánh Nguyệt hỏi: “Anh đang ở đâu?”

Trần Minh Tân im lặng trong giây lát: “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây, tôi sắp phải tham dự một cuộc họp video quan trọng...”

Tô Ánh Nguyệt ngắt lời: “Anh mua Liệt Hỏa à?”

Trần Minh Tân không nói gì.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy anh muốn cúp máy bèn nói thẳng: “Rốt cuộc anh có ý gì? Sao phải mua Liệt Hỏa tặng tôi.”

“Tôi không có mua.” Trần Minh Tân trả lời, rồi cúp máy ngay.

Tô Ánh Nguyệt siết chặt điện thoại, đặt sợi dây chuyền vào trong hộp rồi xách ra ngoài.

Ra khỏi cửa mới nhận ra một điều, cô không hề biết Trần Minh Tân ở phòng nào, nhưng khéo làm sao, cô nhìn thấy hai người có dáng vẻ giống bảo vệ đi ngang qua trước mặt.

Bọn họ đến trước phòng đối diện với Tô Ánh Nguyệt, mắt vẫn nhìn thẳng, gõ cửa vài lần rồi đi vào.

Tô Ánh Nguyệt nhận ra một trong hai người là bảo vệ của Trần Minh Tân, mà người còn lại, chính là người đã giơ bảng ở buổi đấu giá!

Lúc hai người bảo vệ sắp đóng cửa, cô bèn chạy vội qua đấy, xông vào phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui