Ông Xã Thần Bí

Bùi Chính Thành sững sờ nhìn vào cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình điện thoại, cau mày lại thật chặt.

Anh ta hít một hơi sâu, điều chỉnh giọng nói sao cho thật bình tĩnh nhẹ nhàng: “Chuyện gì vậy?”

“Tôi sẽ đến Vân Châu để giải quyết một số chuyện...”

Bùi Chính Thành lười nghe anh nói mấy lời nhảm nhí: “Tôi biết, khi nào thì đến?”

“Mấy ngày nữa, thời gian cụ thể sẽ báo sau”

“Khi nào đến thì gọi lại cho tôi”

Nói xong Bùi Chính Thành liền cúp máy.

Trong lòng anh ta vốn đã rối như tơ vò nay lại càng thêm phiền chán.

Mà ở phía bên kia, Tô Ánh Nguyệt khi nghe xong điện thoại liền ngồi đờ đẫn trên ghế sofa.

Trần Mộc Tây đã xem hết bộ phim hoạt hình, liền bò đến bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, tò mò nhìn cô: “Mẹ... mẹ..”

Bé con ấp úng gọi một tiếng “mẹ”

Tô Ánh Nguyệt vô cùng sững sờ: “Cục cưng, con gọi ta là gì?”

“Mẹ, mẹ”. Trần Mộc Tây ngoan ngoãn gọi lại một lần nữa.

Tô Ánh Nguyệt vỡ òa vì vui sướng: “Mộc Tây ngoan quá, thật là giỏi!”

Cô bế Trần Mộc Tây lên, đặt bé lên trên đùi rồi hôn tới tấp lên mặt cậu.

Mấy ngày nay cô đều cố gắng dạy Trần Mộc Tây nói “ba”, “mẹ”, nhưng thằng bé rất hiếm khi chủ động gọi như vậy.

Tô Ánh Nguyệt vui mừng trong chốc lại, sau đó trong lòng lại nặng nề như cũ.

“Con ngồi đây chơi đi nhé, mẹ gọi điện hỏi ba khi nào về, được không nào?” Tô Ánh Nguyệt nói xong liền hôn lên mặt bé.

Trần Mộc Tây mơ mơ hồ hồ gật đầu, mặc dù cậu không hiểu toàn hiểu hết nhưng lời cô nói, nhưng cậu hiểu được “ba”, “mẹ” có nghĩa là gì.

Cậu từ trên đùi Tô Ánh Nguyệt bò xuống, sau đó liền bập bẹ thành tiếng: “Ba”, “mẹ”.

Tô Ánh Nguyệt để người giúp việc trông chừng Trần Mộc Tây, sau đó quay người ngồi xuống một chỗ có thể dễ dàng trông thấy bé. Cô cầm điện thoại lên gọi cho Trần Minh Tân.

Điện thoại kết nối trong giây lát.

Giọng nói của Trần Minh Tân rất nhẹ, thậm chí còn phảng phất chút dịu dàng.

“Sao vậy?”

Tô Ánh Nguyệt nghe thấy giọng anh liền cảm cảm thấy sống mũi cay cay.

Cô ngẩng đầu, hít một hơi sâu ổn định lại tâm trạng: “Khi nào thì anh về?”

Trần Minh Tân chậm rãi trả lời: “Anh đang trên đường về rồi, lát nữa sẽ đưa Mộc Tây sang chỗ Mạc Tây Du khám, em chuẩn bị đi, giờ anh về đón em”

Đến chỗ Mạc Tây Du?

Thế cũng tốt, dù sao thì Mạc Tây Du cũng nắm rõ tình trạng của Trần Minh Tân. Đến đó rồi cô có thể trực tiếp hỏi Trần Minh Tân, cũng có thể hỏi Mạc Tây Du chuyện của anh.

“Vâng, em ở nhà đợi anh”

Tô Ánh Nguyệt cúp điện thoại xong liền bế Trần Mộc Tây lên lầu thay quần áo, sau đó chuẩn bị bình nước giữ nhiệt cùng một số đồ dùng khác rồi đợi Trần Minh Tân quay về nhà đón cô.

Thật ra cô không biết cách chăm sóc trẻ nhỏ cho lắm.

Bởi vì cô bỏ lỡ mất giai đoạn khi Trần Mộc Tây còn là trẻ sơ sinh, nên không có chút kinh nghiệm nào cả. Hơn nữa trước kia cô chỉ mới quan sát người khác chứ chưa tự mình thực hành bao giờ nên có chút chân tay vụng về luống cuống.

Sau đó, trong nhà có người giúp việc hơn cô vài tuổi, lại từng sinh con đã hướng dẫn cho cô, lúc đấy cô mới cố gắng hết sức học được chút ít. Chí ít là một vài việc lặt vặt thường ngày cũng không phải là vấn đề gì đó quá phức tạp.

Chẳng mấy chốc mà Trần Minh Tân đã về đến nhà.

Từ lúc không tự mình lái xe nữa anh liền đổi sang chiếc Bentley thân dài, như vậy nhiều người có thể ngồi được.

Tô Ánh Nguyệt nghe thấy bên ngoài có tiếng xe liền dẫn Trần Mộc Tây đi ra.

Vệ sĩ mở của xe giúp Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt cúi người bước lên xe, hỏi anh: “Anh đã ăn cơm chưa”?

“Ăn ở Ngọc Hoàng Cung rồi”. Trần Minh Tân đưa tay chỉnh lại tóc giúp cô.

Động tác này vừa đơn giản không phô trương nhưng lại bộc lộ được sự ấm áp lạ thường.

Tô Ánh Nguyệt đột nhiên nhớ đến cảnh Trần Mộc Tây vừa nãy khi ở nhà không ngừng gọi “ba”, “mẹ”, hơn nữa trước giờ bé cũng chưa từng gọi Trần Minh Tân. Nếu như Trần Minh Tân nghe thấy bé gọi “ba” chắc hẳn sẽ vui lắm.

Tô Ánh Nguyệt nhẹ nhàng quay người sang phía Trần Mộc Tây, để bé nhìn về hướng Trần Minh, cầm tay bé khẽ nói: “Mộc Tây, đây là ba”

Dưới ánh mắt mong chờ của Tô Ánh Nguyệt, Trần Mộc Tây không phụ lòng mong đợi của cô mà cất tiếng gọi: “Ba!”

Sau đó liền không ngừng: “ba..ba..ba...”

Trần Minh Tân không giấu nổi vẻ kinh ngạc, anh giang tay ôm lấy Trần Mộc Tây: “Gọi lại một lần nữa đi”

“Ba”. Dường như tâm trạng Trần Mộc Tây hôm nay rất tốt, kêu bé nói gì bé cũng làm theo.

Trần Minh Tân nở nụ cười, khẽ hôn lên mặt Trần Mộc Tây, sau đó ôm chặt bé không nói gì nữa.

Mà Trần Mộc Tây lại ham học hỏi, bé cũng muốn hôn Trần Minh Tân.

Nhưng Trần Minh Tân cao lớn như vậy, mà bé còn nhỏ quá, lại đang ngồi trên đùi anh nên không có cách nào với người lên được.

Bé chăm chú nhìn cà vạt của Trần Minh Tân, sau đó giơ tay nhỏ ra kéo kéo cà vạt xuống, vịn vào đó rồi run rẩy đứng lên hôn anh.

Tô Ánh Nguyệt ngồi bên cạnh nhìn thấy nhưng cũng không đưa tay ra giúp bé. Đúng là con trai mình có khác, càng nhìn càng thấy đáng yêu.

Bỗng nhiên, một tiếng “Phựt” vang lên, cùng với đó là một đồ vật nào đó rơi ra.

Nét mặt Trần Minh Tân bỗng trầm xuống, nói với Tần Tư Tây: “Buông tay ra!”

Trẻ con vốn luôn biết nhìn sắc mặt đoán tâm tư, nhìn thấy mặt Trần Minh Tân như vậy, bé liền giật mình giãy giụa.

Tô Ánh Nguyệt vội bế Trần Mộc Tây về phía mình: “Để em”

Trần Minh Tân nhìn Tô Ánh Nguyệt, muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở miệng thốt lên lời, đành cúi đầu xuống tìm vật gì đó.

“Tổng giám đốc, ngài tìm cái này sao?” Vệ sĩ ngồi phía trước đưa cho anh chiếc kẹp cà vạt.

Trần Minh Tân đưa tay nhận lấy, khẽ “Ừm..” một tiếng.

Sau đó giả bộ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy chiếc kẹp cà vạt đó nhìn rất quen...

Ngừng một lát, cô nói: “Không phải anh nói đã làm mất rồi sao?”

Rõ ràng đó là chiếc kẹp cà vạt mà trước kia cô tặng cho Trần Minh Tân, nhưng anh đã nói với cô rằng anh làm mất nó rồi, còn hỏi cô chỗ bán nữa.

Trần Minh Tân quay đầu sang chỗ khác: “Chỉ là không cẩn thận làm hỏng, sau đó tìm người sửa lại rồi”

Tô Ánh Nguyệt lại hỏi: “Ai sửa cho anh?”

Trần Minh Tân mím môi không muốn nói, nhưng cũng không muốn giấu diếm, liền nói: “Vân Tiên Tiên?”

Là cô ta?

Hóa ra là như vậy.

Tô Ánh Nguyệt hiểu ra phần nào.

Cô hỏi: “Cô ta sửa kẹp cà vạt cho anh nên anh mới đi chợ đêm với cô ta?”

Trần Minh Tân ngập ngừng, sau đó gật đầu.

“Đồ ngốc! Hỏng rồi sao không đi mua cái mới. Dạ dày không ổn rồi nhưng vẫn cố đi chợ đêm với cô ta làm gì! Lại còn cho cô ta chỗ ở, cho cô ta đem hết người này đến người khác đi làm trong nhà lộn xộn như mớ bòng bong...”

Cuối cùng, Tô Ánh Nguyệt cũng không biết phải nói thêm gì nữa.

Có lẽ do một vài sự trùng hợp nào đó mà Trần Minh Tân gặp Vân Tiên Tiên, cô ta nói cô ta có thể giúp anh sửa lại kẹp cà vạt, cho nên Trần Minh Tân mới hành động kì quái như vậy.

Chỉ là một cái kẹp cà vạt thôi mà, lúc mới mua nó Tô Ánh Nguyệt cảm thấy rất đắt, nhưng đối với Trần Minh Tân mà nói nó chỉ đáng mấy xu mấy đồng.

Cơ mà đây là món quà cô tặng anh nên anh mới vô cùng trân trọng, cho dù chỉ là vô ý làm hỏng nhưng anh cũng sẽ tìm trăm phương nghìn kế sửa nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui