Ông Xã Thần Bí

Trần Minh Tân cau mày: "Không khác là bao, dù sao nhà bọn họ cũng có tiếng nói với bên trên."

Mặc dù Trần Minh Tân chỉ nói đơn giản một câu như vậy, nhưng Tô Ánh Nguyệt lại có thể hiểu được sức nặng của câu nói đó.

Vậy đúng là con nhà quyền quý. Hơn nữa nhà họ còn không phải là dạng nhà có quyền bình thường, mà là nhà quyền quý thật sự.

Họ Bùi?

Cô nhanh chóng nhớ lại, người duy nhất mà cô có ấn tượng chính là người thường xuyên xuất hiện trên tin tức thời sự. Nếu như thật sự là người đó, vậy thì khả năng An Hạ và Bùi Chính Thành có thể ở bên nhau là rất mong manh.

Tô Ánh Nguyệt vẫn nhịn không được hỏi Trần Minh Tân, kết quả câu trả lời của Trần Minh Tân lại khiến tâm trạng cô nặng nề vô cùng.

Trần Minh Tân gật đầu: "Ừ, đó là ba của Bùi Chính Thành."

Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc rồi lại lo lắng: "Vậy An Hạ cô ấy..."

"Nếu như hai người họ thật sự muốn ở bên nhau, vậy cũng không phải là không có khả năng." Trần Minh Tân bình tĩnh lại, giọng nói cũng trầm xuống giống như đang an ủi Tô Ánh Nguyệt.

Mặc dù Bùi Chính Thành bình thường rất bất cần đời, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng. Anh ấy từ nhỏ đã không thích bị người quản, nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn, nhưng trước nay những việc lớn không hề hồ đồ.

Vì thế, anh vẫn luôn không hỏi đến chuyện tình cảm của Bùi Chính Thành.

Mà chuyện quan trọng nhất với anh bây giờ lại là chuyện Grissy bán thuốc cấm mà Bùi Dục Ngôn từng nói với anh.

Mà Bùi Dục Ngôn là người phụ trách chính của vụ án này.

Trần Minh Tân hơi híp mắt, quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt nói: "Em nói Lâm Hào Kiệt nói với em, tên của virut đó là "K1LU73"?"

"Đúng vậy." Tô Ánh Nguyệt gật đầu, không rõ vì sao Trần Minh Tân đột nhiên nhắc đến chuyện này.

"Đội nghiên cứu của bọn họ gọi là "K7", anh đoán "K1" trong "K1LU73" là số hiệu." Mà "LU73" phía sau có khả năng liên quan đến tên của người nghiên cứu.

Mà Lâm Hào Kiệt từng nói rằng K1LU73 là do tổ trưởng tổ nghiên cứu "K7" bọn họ nghiên cứu ra. Vậy LU73 nhất định liên quan đến tổ trưởng của tổ nghiên cứu.

Chỉ là tin tức từ cái tên đó quá ít, cũng rất khó để có thể điều tra được.

Tô Ánh Nguyệt bất giác hiểu ra: "Bùi Dục Ngôn tìm anh cũng vì chuyện này sao?"

Trần Minh Tân chậm rãi nói tiếp: "Đúng, giống với suy đoán trước kia của em. LÝ yến Nam quả thực là người liên hệ với bên tài nguyên thí nghiệm trên cơ thể sống trong Grissy. Vụ án liên quan đến anh ta lần này cũng đã gia tăng độ bảo mật trong hệ thống. Lần này cuối cùng cũng bắt được người rồi, nhưng người đó đột nhiên chết, nên đã khiến bên trên để ý. Bùi Dục Ngôn mới đến thành phố Vân Châu để điều tra chuyện này.

Tô Ánh Nguyệt gật đầu, suy nghĩ một lúc mới nói: "Vì bọn họ có thể biết được anh và Lâm Hào Kiệt, cũng vì anh báo án, nên Bùi Dục Ngôn mới đến tìm anh. Bọn họ nghĩ anh chắc biết gì đó."

Trần Minh Tân đột nhiên bật cười thành tiếng: "Hình như em cũng không phải quá ngốc."

Tô Ánh Nguyệt kháng nghị: "Anh trước đây còn khen em thông minh đó!"

"Trước đấy anh còn thấy em xinh đẹp đây!" Nụ cười trên khuôn mặt Trần Minh Tân càng tươi hơn. Mắt thấy sự tức giận trên khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt lại tăng thêm vài phần, anh mới nói tiếp: "Bây giờ anh vẫn thấy em rất đẹp."

Anh nở nụ cười, nhìn biểu cảm thì có vẻ không để ý, nhưng giọng điệu lại lộ ra sự chân thành.

Tô Ánh Nguyệt đỏ bừng mặt, hừ một tiếng nói: "Em lên lầu gọi Mộc Tây xuống ăn cơm."

Trần Minh Tân nhìn bóng lưng hơi ngại ngùng của cô, nụ cười trên khuôn mặt anh chầm chậm biến mất.

...

Vì tập đoàn Phong Thị đã chuyển sang tên của Tô Ánh Nguyệt, vì vậy cho dù sau này cô muốn quản lý Phong Thị như thế nào, thì việc quan trọng trước mắt là phải đi một chuyến đến Cảnh Thành.

Cô phải đến tổng bộ Phong Thị một chuyến để tổ chức cuộc họp cổ đông.

Ít nhất để người khác biết, tổng giám đốc của Phong Thị đổi người rồi.

Thật ra cô cũng đã nghĩ qua phải giải quyết Phong Thị như thế nào.

Cô từng hứng thú với kinh doanh, nhưng nếu như quản lý một tập đoàn lớn như Phong Thị sẽ rất mệt. Cô muốn dành nhiều thời gian chăm sóc Trần Minh Tân và Trần Mộc Tây.

Cô thấy mình bây giờ càng ngày càng giống cá mắm rồi, cũng không có chí lớn. Cô chỉ hi vọng người cô yêu được hạnh phúc thôi.

Hơn nữa, trước khi lấy được thuốc giải, virut K1LU73 trong cơ thể Trần Minh Tân vẫn không biết lúc nào sẽ phát tác. Ai biết được vào một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ.

Tô Ánh Nguyệt đứng trước gương ngẩn người suy nghĩ rất lâu, mới trang điểm cho mình rồi đi ra ngoài.

Trần Minh Tân biết cô hôm nay phải đi Cảnh Thành, nên anh cũng không đến công ty.

"Xong chưa? Tài xế đã đợi em dưới lầu rồi." Trần Minh Tân vừa hay bước đến gần cầu thang, chắc là đang chuẩn bị gọi cô xuống lầu.

Tô Ánh Nguyệt bước qua đó, ngẩng đầu hôn lên môi anh rồi nói: "Vậy anh phải chăm sóc Mộc Tây cẩn thận, em muộn nhất khoảng ngày mai sẽ về."

Trần Minh Tân vươn tay thay cô vén lọn tóc bên tai cô, trong mắt ánh lên từng chút từng chút dịu dàng. Anh khẽ nói với cô: "Không phải gấp. Xử lý xong mọi chuyện rồi em hẵy về, ở đó thêm vài ngày nữa. Em cũng điều tra sổ sách của Phong Thị xem. Lâm Hào Kiệt tiếp nhận Phong Thị ba năm, chắc chắn sẽ có một số sổ sách không thể để lộ ra ngoài. Em phải xem cẩn thận. Còn nữa, những người khác trong hội đồng quản trị chắc chắn sẽ không phục, đến lúc đó em..."

Anh dặn dò cô từng chuyện từng chuyện. Mà Tô Ánh Nguyệt cũng không có nghe rõ anh nói gì, vì cô đã ngây người nhìn anh rồi.

Cô rất hiếm thấy Trần Minh Tân dịu dàng như thế nói chuyện với cô. Trong con ngươi đen nhánh tràn ngập sự dịu dàng, Tô Ánh Nguyệt có cảm giác cô sắp say rồi.

Một lúc sau, Trần Minh Tân nói xong thì hỏi cô: "Em đã nhớ kỹ chưa?"

"Ư... Nhớ... không nổi."

Tô Ánh Nguyệt ngơ người một lúc, rồi coi như cam chịu. Cô vốn không để ý nghe anh nói.

Dù sao trước đó cô đã suy nghĩ kỹ rồi, để Trần Minh Tân thu mua Phong Thị là được. Đến lúc đó để Trần Minh Tân sai người quản Phong Thị, cô tiếp tục làm việc ở Hải Nguyệt là được. Cô cũng không phải động cái là phải đi Cảnh Thành, sẽ có nhiều thời gian hơn ở bên Trần Minh Tân và Trần Mộc Tây.

Trần Minh Tân cũng nhìn ra, Tô Ánh Nguyệt vốn không có chăm chú nghe. Trong mắt anh thoáng hiện vẻ cam chịu, sau đó ôm lấy gáy cô cho cô một nụ hôn sâu nặng.

Anh hôn rất sâu, khiến môi Tô Ánh Nguyệt đau đến tê dại. Cô "ư ư" phản kháng hai tiếng, nhưng Trần Minh Tân vẫn thấy không đủ mà hôn sâu hơn.

Càng về sau anh càng hôn mãnh liệt hơn. Đó đã không giống hôn rồi, mà lại giống như cắn xé của thú hoang, giống như muốn nuốt cả người cô xuống bụng vậy.

Đợi đến khi Trần Minh Tân buông Tô Ánh Nguyệt ra, môi cô đã sưng đến ứ máu. Cô vừa muốn đưa tay lên sờ thì Trần Minh Tân lại ôm mạnh cô vào lòng và ôm rất chặt.

Tô Ánh Nguyệt cảm giác được cảm xúc của anh khác thường, bèn hỏi anh: "Sao vậy?"

Vì vừa nãy được Trần Minh Tân hôn sâu nên giọng cô vừa mềm vừa hơi khàn.

"Không sao." Trần Minh Tân nghiêng đầu hôn tai cô rồi lập tức thả cô ra. Sau đó anh nắm tay cô xuống lầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui