Ông Xã Thần Bí

Lúc Tô Ánh Nguyệt trở lại viện điều dưỡng, đã gần trưa rồi.

Buổi sáng lúc cô rời đi, đã nói với Trần Minh Tân, sẽ trở về làm cơm, cùng bọn họ ăn cơm trưa, đã nói phải làm được, chỉ là, qua một buổi sáng, cô lại không thu hoạch được gì.

Cô hơi chán nản ngồi một lúc trong công viên viện điều dưỡng, mới đứng dậy đi về phòng bệnh của Trần Minh Tân.



Tô Ánh Nguyệt vào cửa, chỉ nhìn thấy một mình Trần Mộc Tây ngồi trên tấm thảm dưới đất chơi đồ gỗ.

Nghe thấy động tĩnh Tô Ánh Nguyệt vào cửa, Trần Mộc Tây lập tức ngẩng đầu lên, thấy rõ là Tô Ánh Nguyệt đi vào, xoay người ngồi dậy: “Mẹ!”

Bé vừa gọi Tô Ánh Nguyệt, vừa chạy về phía cô.

Tô Ánh Nguyệt ôm bé lên hỏi: “Ba đâu?”

Trần Minh Tân dù sao cũng sẽ không để một mình Trần Mộc Tây ở trong phòng.

Trần Mộc Tây “dạ” một tiếng, chỉ chỉ về hướng một căn phòng khác, bên đó là phòng bếp.

Tô Ánh Nguyệt thả bé xuống, Trần Mộc Tây nắm ngón tay cô đi về phía phòng bếp.

Đi vào trong, cô nghe thấy tiếng xào rau.

Ngay cả Trần Mộc Tây cô cũng không để ý, sải bước đi vào phòng bếp.

Trần Minh Tân đang đưa lưng về phía cô đứng trước bếp xào thức ăn, ngửi mùi, Tô Ánh Nguyệt cũng có thể đoán được là mùi thịt bò cay, nhưng Trần Minh Tân như bây giờ, sao có thể nấu cơm! “Trần Minh Tân!”

Cô lớn tiếng gọi anh.

“Về rồi?” Trần Minh Tân tắt lửa, vừa cho đồ ăn ra vừa mở miệng nói.

Giọng anh nhẹ nhàng lại ôn hòa, khiến cơn giận trong lòng Tô Ánh Nguyệt lập tức biến mất.

“Sao... sao anh lại nấu cơm? Bác sĩ Mạc nói...”

“Đi rửa tay, lập tức có thể ăn cơm.” Cuối cùng Trần Minh Tân xoay người lại, ánh mắt mỉm cười nhìn cô.

Mạc Tây Du đã nói, tình hình Trần Minh Tân ngày càng nghiêm trọng hơn, chỉ qua một đêm, mặt mũi anh đã già hơn mấy phần, nhưng ở trong mắt Tô Ánh Nguyệt, Trần Minh Tân vẫn là Trần Minh Tân, không có gì khác với trước kia.

Tô Ánh Nguyệt lắc đầu: “Anh ngồi đi, để em.”

Trần Minh Tân khẽ ngước mắt lên, giọng cực kỳ bình tĩnh: “Anh muốn làm chút chuyện bản thân thấy vui, em cũng không để anh làm sao?”

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy gần đây cô trở nên rất yếu ớt, chỉ một câu nói như vậy, cô lại muốn khóc.

Chẳng qua là, trước khi cô rơi nước mắt, đã xoay người, không để Trần Minh Tân nhìn thấy cô như vậy.

Cô bỏ lại một câu “Vậy em đi ra ngoài chờ”, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Không bao lâu, Trần Minh Tân làm xong thức ăn bưng lên bàn ăn.

Một nhà ba người ngồi trước bàn ăn cơm, giống như là ở nhà vậy.

Trần Minh Tân làm mấy món trẻ con thích ăn, còn có mấy món Tô Ánh Nguyệt thích ăn, còn anh ngược lại không động đũa bao nhiêu, chỉ chậm rãi uống canh, lâu lâu ăn chút thức ăn.

Cổ họng Tô Ánh Nguyệt như bị thứ gì đó chặn lại, cực kỳ khó chịu, đưa cơm vào trong miệng một lúc cũng cảm thấy khó mà nuốt trôi, một lúc sau, cô mới bình phục lại.

Mà Trần Minh Tân giống như không nhìn thấy, dụ dỗ Trần Mộc Tây ăn cơm.

Trần Minh Tân gắp một miếng điểm tâm cho Trần Mộc Tây, Trần Mộc Tây cắn một miếng nhỏ, ánh mắt sáng lên: “Là vị ngọt?”

“Ừ, nếu con thích, ngày mai ba làm cho con nữa.” Trần Minh Tân mỉm cười nhìn bé, trên gương mặt ôn hòa là vẻ mặt yêu thương, nhìn anh như vậy, không khác gì so với những người ba khác.

Tô Ánh Nguyệt không nhìn anh nữa, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Đây là tâm ý của Trần Minh Tân, anh thích nấu cơm cho cô và Trần Mộc Tây, cô phải ăn nhiều một chút mới được.

Sau khi ăn cơm xong, Trần Mộc Tây và Trần Minh Tân đều phải ngủ trưa.

Trần Mộc Tây là bởi vì có thói quen ngủ trưa, mà Trần Minh Tân chính là bởi vì tinh lực càng ngày càng kém, luôn dễ buồn ngủ, dễ mệt mỏi.

Đặc thù thuộc về người già trên người anh, càng ngày càng rõ, Tô Ánh Nguyệt cố sức duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, nhưng lòng đau như cắt.

Tô Ánh Nguyệt ngồi ở mép giường, nhìn một lớn một nhỏ tựa sát nhau nằm trên giường, đến khi bọn họ đều ngủ, cô mới đứng dậy, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Điện thoại cô chỉnh chế độ yên lặng, vừa rồi màn hình sáng lên mấy lần, chắc là có điện thoại gọi tới.

Cô rón rén đi ra phòng bệnh, lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện là Nam Sơn gọi điện thoại tới.

Đang chuẩn bị gọi lại, nghe thấy hành lang bên kia truyền đến tiếng Nam Sơn thở hổn hển: “Bà chủ!”

“Tôi đang chuẩn bị gọi điện thoại cho anh, anh đã tới rồi.” Đến khi Nam Sơn tới gần, Tô Ánh Nguyệt mới mở miệng nói chuyện.

“Cô không nghe điện thoại, tôi đoán được cô ở viện điều dưỡng, cho nên trực tiếp tới đây.” Nam Sơn xuống xe hiển nhiên là trực tiếp chạy tới, nếu không cũng sẽ không mệt như vậy.

Vì chuyện của Trần Minh Tân, mọi người đều bôn ba khắp nơi, huống chi là Nam Sơn.

Nam Sơn là người phương Tây, ngũ quan vốn đã sâu, hốc mắt rất sâu, gần đây bởi vì bôn ba, cả người gầy đi một vòng, hốc mắt càng sâu hơn, nhìn tiều tụy vô cùng.

Tô Ánh Nguyệt hỏi anh ta: “Ăn cơm chưa?”

Nam Sơn lắc đầu: “Vẫn chưa, tôi định tới xem ông chủ, trở về Ngọc Hoàng Cung sẽ ăn.”

Tô Ánh Nguyệt nhìn thời gian, bây giờ cũng sắp một giờ chiều rồi.

Suy nghĩ một chút, cô mở miệng nói: “Bọn tôi mới vừa ăn cơm, còn rất nhiều thức ăn, nếu anh không ngại, tôi hâm nóng thức ăn, anh ở đây ăn chút đi, đúng lúc anh có chuyện gì cũng có thể trực tiếp nói với tôi, hai cha con Trần Minh Tân và Trần Mộc Tây đã ngủ rồi.”

Nam Sơn đại khái cũng hơi đói, cũng không khách khí: “Được, vậy làm phiền rồi.”

…..

Sau khi hai người đi vào, Nam Sơn đi xem Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt vào phòng bếp hâm nóng thức ăn cho anh ta.

Đến lúc Tô Ánh Nguyệt hâm đồ ăn xong, Nam Sơn đã tiến vào.

“Tôi vừa hâm nóng đồ ăn rồi, anh nhân lúc nóng...” Tô Ánh Nguyệt vừa nói chuyện vừa đặt thức ăn vào bàn ăn, chỉ là cô vô tình đã nhìn thấy hốc mắt Nam Sơn ửng đỏ, cổ họng cứng lại, dừng một chút mới nói: “Nhân lúc nóng ăn đi.”

“Cám ơn.” Nam Sơn nói cám ơn mới bắt đầu ăn cơm.

Anh ta ăn rất nhanh, hai ba đũa đã ăn xong rồi.

Tô Ánh Nguyệt há miệng, cuối cùng không nói gì, tình cảm giữa Nam Sơn và Trần Minh Tân, không giống tình cảm giữa cô và Trần Minh Tân, nhưng lại sâu đậm như nhau, cô có thể hiểu được.

“Thật ra thì cũng không có chuyện gì khác, chủ yếu là sang đây xem ông chủ một chút, còn có chính là, phát hiện có người đang tra chuyện của Grissy.” Vẻ mặt Nam Sơn nói câu này rất chán nản.

Tô Ánh Nguyệt hơi ngẩn ra, ngay sau đó không chút nghĩ ngợi nói: “Bùi Dục Ngôn?”

“Sao cô biết?” Mặt Nam Sơn lộ vẻ kinh ngạc nhìn Tô Ánh Nguyệt.

“Trước đó anh ta cũng đã đi tìm Trần Minh Tân, vẫn là Bùi Chính Thành dẫn anh ta đi.” Nghĩ đến chuyện trước đó ở Cảnh Thành thấy Bùi Dục Ngôn, Tô Ánh Nguyệt hơi nhíu mày.

“anh ta không tra được gì.”

Đúng vào lúc này, giọng Trần Minh Tân đột nhiên từ phía sau truyền tới.

Sao nhanh như vậy anh đã tỉnh?

Tô Ánh Nguyệt đang muốn đứng lên, Trần Minh Tân đã đi tới bên cạnh cô ngồi xuống: “Trong nước, không tra được gì, thuốc cấm Grissy chế tạo mặc dù ở trong nước có bán, nhưng vẫn chưa chính thức nhập vào, bình thường đều là người trong nước trực tiếp đi tìm anh ta, Bùi Dục Ngôn muốn tra chuyện thuốc cấm của Grissy, phải ở nước ngoài mới có thể tra được.”

Nhưng anh không ngờ Tô Ánh Nguyệt lại hỏi mình vấn đề này.

Anh sửng sốt một lát rồi mới nói: “Là Lý Yến Nam.”

“Là anh ta?” Tô Ánh Nguyệt ngẩn ra.

Mấy tháng trước, Lý Yến Nam...

Nói cách khác, là lúc Trần Minh Tân đi theo cô vào trong núi lớn thì uống thuốc, mà thuốc này sau mấy tháng mới bắt đầu phát tác.

Lúc đó ở trong núi lớn, dưới tình huống thế nào mà Trần Minh Tân lại chủ động uống thuốc Lý Yến Nam cho mình?

Cô đột nhiên nhớ đến, lần kia cô bị Lý Yến Nam bắt đi, một mình Trần Minh Tân đến tìm cô, hơn nữa khi tìm được cô, Trần Minh Tân đang ở trong một cái hố.

Rất rõ ràng, Trần Minh Tân đi tìm cô, là Lý Yến Nam dẫn anh đi, mà Lý Yến Nam cũng không thể nào không có yêu cầu gì mà dẫn Trần Minh Tân đi tìm cô.

Trần Minh Tân nhìn thấy ánh mắt không ngừng thay đổi của Tô Ánh Nguyệt thì biết cô đã hiểu toàn bộ những gì trong đó.

Cô ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân, sắc mặt trắng bệch, miệng há to, dường như là nhất thời không biết phải nói gì.

Trần Minh Tân xoa mặt cô, lộ vẻ mệt mỏi nói: “Được rồi, đã không còn sớm, đi ngủ trước đi.”

Tô Ánh Nguyệt không nói lời nào, chỉ rũ mắt xuống, lui ra khỏi lồng ngực anh, ý là bảo Trần Minh Tân ngủ.

Con ngươi Trần Minh Tân chợt lóe, ban đầu, anh lựa chọn không nói cho Tô Ánh Nguyệt cũng là lo lắng cô sẽ nghĩ nhiều, vì vậy cô không hỏi thì anh cũng không nói, nhưng bây giờ cô hỏi anh, anh chỉ đành nói ra.

“Đừng nghĩ nhiều.” Trần Minh Tân thở dài một tiếng, vuốt vuốt tóc cô.

Tô Ánh Nguyệt nghẹn ngào, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu: “Lại là vì em...”

“Là do anh sơ xuất, nếu lúc ấy anh không uống thuốc kia thì đã không sao rồi.” Lúc đó quả thật anh chưa từng nghĩ, Lý Yến Nam lại có nhiều thân phận như vậy, thậm chí còn là người của Grissy.

Tô Ánh Nguyệt chỉ lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Trần Minh Tân tiếp tục khuyên giải cô: “Cho dù lần đó Lý Yến Nam không thành công, chắc chắn sau này cũng sẽ có người khác tìm cơ hội hạ thuốc anh, trên đời này chỉ có người nghìn ngày làm trộm, chứ không có chuyện nghìn ngày phòng trộm.”

Không thể không nói, Tô Ánh Nguyệt quả thật bị cách nói của Trần Minh Tân an ủi chút ít, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, cảm giác tự trách trong lòng cũng không vì vậy mà giảm bớt.

Tô Ánh Nguyệt không muốn Trần Minh Tân tốn sức khuyên mình, cô chỉ có thể đè nén lại tự trách trong lòng, nói: “Kẻ sai khiến Lý Yến Nam hạ thuốc anh cũng không phải là người của tổ chức Grissy, phải không?”

Đáy mắt Trần Minh Tân lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức mím môi cười: “Cái này cũng có thể nghĩ ra được, xem ra cũng không ngốc lắm.”

Tô Ánh Nguyệt thuận theo nói: “Đúng vậy, em ngốc như vậy, anh phải trông em thật kỹ mới được.”

Sắc mặt Trần Minh Tân khẽ cứng lại, im lặng một lát mới nói: “Ừm.”

Chỉ một chữ đơn giản, đối với Tô Ánh Nguyệt lại hơn cả ngàn vạn chữ.

Chuyện Trần Minh Tân đã đồng ý với cô thì sẽ nhất định làm được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui