Ông Xã Thần Bí

Sau khi Tô Ánh Nguyệt đi vào, nhìn thấy giấy tờ tán loạn trên bàn làm việc của anh ta, cũng biết là Mạc Tây Du quả thật giống như cô nghĩ, vẫn đang nghiên cứu virus K1LU73 trong người Trần Minh Tân.

“Gần đây anh đều thức đêm?” Tô Ánh Nguyệt cầm một trang giấy lên xem.

Phía trên là số liệu và hình vẽ kỳ quái, cô nhìn không hiểu gì cả.

Mạc Tây Du cũng không phủ nhận, chỉ khẽ gật đầu.

Với anh ta mà nói, ngủ là một chuyện rất lãng phí thời gian.

Lại nói, tình trạng hiện giờ của Trần Minh Tân không được tốt lắm, đã không còn thời gian.

Tô Ánh Nguyệt cũng không nói nhảm nữa, nói thẳng mục đích mình đến tìm anh ta: “Anh biết Minh Tân bị nhiễm K1LU73 thế nào không?”

Mạc Tây Du nghe thấy vậy, không hiểu gì nhìn Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt kia giống như đang hỏi cô: “Sao ngay cả điều này mà cô cũng không biết?”

Tô Ánh Nguyệt hơi ngại ngùng, nhưng đúng là cô không biết.

Mạc Tây Du không phải người nói nhiều, anh ta cũng không hỏi thêm nữa, mà trả lời thẳng vào vấn đề của Tô Ánh Nguyệt.

“Trước đó ngài Trần đã từng nói, là mấy tháng trước có người cho anh ấy một viên thuốc, tôi cũng không biết rõ cụ thể lắm.”

Mặc dù Mạc Tây Du nói không rõ, nhưng Tô Ánh Nguyệt nghe hiểu, là Trần Minh Tân tự nguyện uống viên thuốc này, nói cách khác, anh quen biết người cho mình thuốc.

Mấy tháng trước, người anh quen biết...

Xem ra, cuối cùng vẫn là bản thân Trần Minh Tân mới biết.

“Cảm ơn, tôi biết rồi, anh nghỉ ngơi sớm một chút, tôi đi về trước.”

Tô Ánh Nguyệt nói cảm ơn với Mạc Tây Du rồi trở về phòng.

Đẩy cửa đi vào, cô nhìn thấy đèn đầu giường sáng, mà Trần Minh Tân vốn đang ngủ say trên giường, lúc này đã ngồi dậy.

Anh ngồi dựa vào đầu giường, dáng người có chút cứng ngắc.

Trần Minh Tân nghe thấy tiếng động cô đi vào, quay đầu nhìn cô: “Đi đâu vậy?”

Nương theo ánh đèn mờ nhạt, Tô Ánh Nguyệt trông thấy đôi mắt đen nhánh của Trần Minh Tân vô cùng tỉnh táo, phảng phất như tỉnh dậy lâu rồi.

“Em đi tìm bác sĩ Mạc, anh dậy làm gì?” Tô Ánh Nguyệt vừa giải thích mình đi đâu với anh vừa đi về phía Trần Minh Tân.

Cô cởi áo khoác rồi trèo lên giường.

Cô ngả vào lồng ngực Trần Minh Tân, đưa tay ra ôm anh, không nói gì.

Cô có thể cảm giác được lo lắng của Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, sau đó nhỏ giọng nói: “Em không có ở bên cạnh nên tỉnh dậy.”

Trong lòng Tô Ánh Nguyệt khẽ động, cho dù là Trần Minh Tân mạnh mẽ, sau khi cơ thể trở thành thế này, trong lòng cũng khó tránh khỏi thấp thỏm không yên.

Cô cho là anh ngủ say rồi, vì vậy mới đứng dậy rời đi một lát, lại không ngờ anh đột nhiên tỉnh dậy.

“Đúng rồi...”

Cô đang định xin lỗi, Trần Minh Tân lại đưa tay che lên môi cô, ngăn cô nói chuyện.

Trần Minh Tân thả tay xuống, khẽ hỏi: “Hơn nửa đêm tìm Mạc Tây Du làm gì?”

Tô Ánh Nguyệt do dự chốc lát rồi mới nói: “Nghĩ đến một vài chuyện nên đi hỏi anh ta một chút.”

“Có liên quan đến anh sao?” Trần Minh Tân hỏi thẳng.

Tô Ánh Nguyệt sửng sốt: “Sao anh biết?”

“Ý là đúng rồi phải không, quả thật có liên quan đến anh, chuyện liên quan đến anh, vì sao không hỏi trực tiếp anh mà lại đi tìm Mạc Tây Du chứ?” Trần Minh Tân hơi lên giọng chút xíu, trong giọng nói mang theo bất mãn không dễ nhận ra.

Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu dè dặt nhìn Trần Minh Tân.

Cô phát hiện, trong khoảng thời gian này, Trần Minh Tân đều biểu hiện rất bình tĩnh, giống như một người không xảy ra chuyện gì.

Nên ăn cơm thì ăn cơm, nên ngủ thì ngủ, ngay cả ở chuyện nhỏ nhặt thế này, nên ghen vẫn ghen.

Tô Ánh Nguyệt có ảo giác rằng, Trần Minh Tân vẫn giống như trước đây, thân thể của anh không có vấn đề gì lớn, chỉ là bệnh vặt không ảnh hưởng gì, nằm viện rồi thôi.

Tô Ánh Nguyệt kéo tay anh, mỉm cười yếu ớt, nhìn anh nói: “Được rồi, vậy em hỏi anh, là ai cho anh thuốc? Em nghe bác sĩ Mạc nói, là anh tự nguyện uống.”

Trần Minh Tân chỉ cho là vừa rồi Tô Ánh Nguyệt đi tìm Mạc Tây Du là hỏi chuyện liên quan đến sức khỏe mình.

Nhưng anh không ngờ Tô Ánh Nguyệt lại hỏi mình vấn đề này.

Anh sửng sốt một lát rồi mới nói: “Là Lý Yến Nam.”

“Là anh ta?” Tô Ánh Nguyệt ngẩn ra.

Mấy tháng trước, Lý Yến Nam...

Nói cách khác, là lúc Trần Minh Tân đi theo cô vào trong núi lớn thì uống thuốc, mà thuốc này sau mấy tháng mới bắt đầu phát tác.

Lúc đó ở trong núi lớn, dưới tình huống thế nào mà Trần Minh Tân lại chủ động uống thuốc Lý Yến Nam cho mình?

Cô đột nhiên nhớ đến, lần kia cô bị Lý Yến Nam bắt đi, một mình Trần Minh Tân đến tìm cô, hơn nữa khi tìm được cô, Trần Minh Tân đang ở trong một cái hố.

Rất rõ ràng, Trần Minh Tân đi tìm cô, là Lý Yến Nam dẫn anh đi, mà Lý Yến Nam cũng không thể nào không có yêu cầu gì mà dẫn Trần Minh Tân đi tìm cô.

Trần Minh Tân nhìn thấy ánh mắt không ngừng thay đổi của Tô Ánh Nguyệt thì biết cô đã hiểu toàn bộ những gì trong đó.

Cô ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân, sắc mặt trắng bệch, miệng há to, dường như là nhất thời không biết phải nói gì.

Trần Minh Tân xoa mặt cô, lộ vẻ mệt mỏi nói: “Được rồi, đã không còn sớm, đi ngủ trước đi.”

Tô Ánh Nguyệt không nói lời nào, chỉ rũ mắt xuống, lui ra khỏi lồng ngực anh, ý là bảo Trần Minh Tân ngủ.

Con ngươi Trần Minh Tân chợt lóe, ban đầu, anh lựa chọn không nói cho Tô Ánh Nguyệt cũng là lo lắng cô sẽ nghĩ nhiều, vì vậy cô không hỏi thì anh cũng không nói, nhưng bây giờ cô hỏi anh, anh chỉ đành nói ra.

“Đừng nghĩ nhiều.” Trần Minh Tân thở dài một tiếng, vuốt vuốt tóc cô.

Tô Ánh Nguyệt nghẹn ngào, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu: “Lại là vì em...”

“Là do anh sơ xuất, nếu lúc ấy anh không uống thuốc kia thì đã không sao rồi.” Lúc đó quả thật anh chưa từng nghĩ, Lý Yến Nam lại có nhiều thân phận như vậy, thậm chí còn là người của Grissy.

Tô Ánh Nguyệt chỉ lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Trần Minh Tân tiếp tục khuyên giải cô: “Cho dù lần đó Lý Yến Nam không thành công, chắc chắn sau này cũng sẽ có người khác tìm cơ hội hạ thuốc anh, trên đời này chỉ có người nghìn ngày làm trộm, chứ không có chuyện nghìn ngày phòng trộm.”

Không thể không nói, Tô Ánh Nguyệt quả thật bị cách nói của Trần Minh Tân an ủi chút ít, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, cảm giác tự trách trong lòng cũng không vì vậy mà giảm bớt.

Tô Ánh Nguyệt không muốn Trần Minh Tân tốn sức khuyên mình, cô chỉ có thể đè nén lại tự trách trong lòng, nói: “Kẻ sai khiến Lý Yến Nam hạ thuốc anh cũng không phải là người của tổ chức Grissy, phải không?”

Đáy mắt Trần Minh Tân lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức mím môi cười: “Cái này cũng có thể nghĩ ra được, xem ra cũng không ngốc lắm.”

Tô Ánh Nguyệt thuận theo nói: “Đúng vậy, em ngốc như vậy, anh phải trông em thật kỹ mới được.”

Sắc mặt Trần Minh Tân khẽ cứng lại, im lặng một lát mới nói: “Ừm.”

Chỉ một chữ đơn giản, đối với Tô Ánh Nguyệt lại hơn cả ngàn vạn chữ.

Chuyện Trần Minh Tân đã đồng ý với cô thì sẽ nhất định làm được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui