Ông Xã Thần Bí

Anh nói chuyện điện thoại xong, quay đầu đã thấy Tô Ánh Nguyệt đang sững sờ nhìn mình.

Trần Minh Tân nhìn cô chăm chú, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

“Không cần lo lắng.” Trần Minh Tân ôm cô lên tiếng vỗ về.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy người gửi email cho cô rất có thể là kẻ thù của cô.

Nếu không sao lại đưa ra cho cô một vấn đề khó giải quyết như vậy.

Vừa rồi khi nhìn thấy nội dung email, trong nháy mắt đó, cô thật sự nghĩ, nếu dùng Trần Mộc Tây trao đổi thuốc giải của K1LU73, bọn họ sẽ làm gì thằng bé.

Cô cảm thấy xấu hổ với suy nghĩ của mình.

Người của Grissy, cho dù muốn Trần Mộc Tây cũng không thể nào đối xử tốt với thằng bé, Trần Mộc Tây cũng là một vật thí nghiệm của bọn họ, bọn họ muốn đưa Trần Mộc Tây đi, cũng chỉ là muốn làm thí nghiệm tiếp mà thôi.

Cô sao có thể đẩy con mình vào trong hố lửa chứ, Trần Mộc Tây chịu nhiều đau khổ như vậy rồi, không thể lại xảy ra chuyện gì nữa.

Nhưng mà, đối với cô, Trần Minh Tân cũng quan trọng giống vậy.

“Chờ chúng ta tra ra được địa chỉ IP của người gửi là có thể biết người này là ai, như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Giọng nói của Trần Minh Tân kéo lại suy nghĩ của Tô Ánh Nguyệt.

“Anh ta có thể dễ dàng điều tra ra hòm thư cá nhân của em, nói lên người này đang ở trong nước sao?” Tô Ánh Nguyệt hỏi anh.

Trần Minh Tân suy nghĩ, chậm rãi lên tiếng: “Có thể.”

...

Rất nhanh người của Nam Sơn đã đến, anh ta mang theo vệ sĩ và mấy cao thủ hacker về truy tung tin tức đến.

Lại bởi vì tình trạng cơ thể của Trần Minh Tân đặc biệt, nên trước khi những người kia đến, Trần Minh Tân đã đeo khẩu trang và đội mũ, thuận lợi che giấu tình trạng của mình.

Trần Minh Tân đưa điện thoại di động cho Nam Sơn: “Tra địa chỉ IP của người này.”

Nam Sơn cũng nhìn thấy nội dung email, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lập tức phân phó mấy người đứng sau bắt đầu điều tra địa chỉ IP.

Tra địa chỉ IP cần thời gian, Tô Ánh Nguyệt căng thẳng đợi kết quả, Trần Minh Tân thì lại không để ý như vậy, thả lỏng đi đến bên cạnh cầm bản vẽ, bắt đầu dạy Trần Mộc Tây vẽ tranh.

Thật ra lúc nhỏ anh cũng không thích vẽ lắm, chỉ là thích xem mà thôi, lớn hơn một chút đi theo bên người Trần Lê, sau đó mưa dầm thấm đất nên cũng học được chút đỉnh.

Không ngờ, bây giờ lại có thể dạy con trai.

Trần Mộc Tây thích vẽ tranh, chỉ là bởi vì tuổi còn quá nhỏ, lực tay không lớn, cũng không vẽ ra cái gì, nhưng Trần Minh Tân cảm thấy, cho dù nhìn con trai vẽ nguệch ngoạc trên giấy, trong lòng anh cũng rất vui vẻ.

Nhân viên truy tung gõ lạch cạch lên bàn phím đột nhiên ngừng lại: “Không được! Bị cắt đứt rồi, suýt nữa đã điều tra ra địa chỉ, nhưng có lẽ đối phương cảnh giác, bên kia thiết lập ảo cho chúng tôi...”

“Cậu chỉ cần nói xem chúng ta phải làm gì là được rồi.” Nam Sơn lười nhác nghe mấy lời kia, anh ta vốn nghe không hiểu.

Người kia lúng túng nói: “Cần anh ta gửi thêm một email nữa chúng tôi mới có thể tiếp tục truy tìm.”

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy lên tiếng nói: “Vậy tôi lại gửi một email cho anh ta, chờ anh ta gửi lại email cho tôi được không?”

Thấy người kia gật đầu, Tô Ánh Nguyệt cầm điện thoại di động bắt đầu đánh nội dung, nội dung cô gửi lại rất đơn giản: “Không được, ngoại trừ con trai tôi, yêu cầu nào khác tôi đều có thể đồng ý với anh.”

Cô nhanh chóng đánh xong câu nói này rồi gửi đi, bởi vì trong lòng cô cũng đang nghĩ như vậy.

Muốn cô giao Trần Mộc Tây ra, không thể nào, mà thuốc giải K1LU73, cô cũng nhất định phải lấy được.

Email vừa gửi đi, mấy người ngồi trước máy vi tính kia tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, thỉnh thoảng gõ xuống bàn phím, giống như đang đợi cái gì.

Đúng lúc này, Trần Minh Tân đi đến.

Anh tùy ý hỏi một câu: “Vẫn chưa điều tra ra sao?”

Tô Ánh Nguyệt lắc đầu: “Chưa.”

Tô Ánh Nguyệt nói xong thì nhìn anh kỹ càng.

Cô phát hiện, sau khi Trần Minh Tân nhìn thấy email này, cả người lại càng bình tĩnh hơn, giống như anh vẫn luôn đợi email này vậy, mà trong mắt anh chính là ánh sáng chắc chắn.

Mặc dù mấy ngày trước đó anh cũng rất bình tĩnh, nhưng cũng chỉ là bình tĩnh mà thôi, mà anh bây giờ, rõ ràng khuôn mặt già hơn, lại không khỏi cảm thấy có sức sống hơn.

Bỗng nhiên cô hơi nghi ngờ, có phải Trần Minh Tân đã sớm biết người đứng sau lưng sai khiến Lý Yến Nam là ai rồi không, anh chỉ là đang chờ người kia chủ động tìm đến cửa?

Mà Trần Minh Tân thì cho là cô đang căng thẳng lo lắng, đưa tay xoa đầu cô, ôm cô vào trong ngực.

Cô tựa vào trong lồng ngực Trần Minh Tân, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, lời ra đến khóe miệng rồi lại nuốt trở lại.

Mà bên kia vẫn luôn chờ người kia trả lời email của Tô Ánh Nguyệt, nhưng vẫn không đợi được.

Bầu không khí trong phòng trở nên ngưng trọng, đúng lúc này, một người trong đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt.

“Sao thế?” Nam Sơn lên tiếng hỏi thăm đầu tiên, nói xong thì bước đến.

Cũng không biết người kia và Nam Sơn lẩm bẩm gì, Nam Sơn cũng biến sắc, vẻ mặt phức tạp nhìn Tô Ánh Nguyệt.

Trần Minh Tân khẽ híp mắt, lên tiếng nói: “Có chuyện gì cứ nói.”

Bởi vì cách một lớp khẩu trong nên khi anh nói chuyện, giọng nói có phần mơ hồ không rõ.

Mấy người đều đưa mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt.

“Có chuyện gì cứ nói đi, đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người, đừng ấp a ấp úng.” Tô Ánh Nguyệt cho là bọn họ phát hiện chuyện gì không dám nói ra, sợ Trần Minh Tân tức giận nên mới không dám nói, chỉ nhìn cô.

Đúng vào lúc này, đột nhiên Nam Sơn lên tiếng: “Mặc dù vừa rồi bọn họ không điều tra ra được toàn bộ địa chỉ IP này, nhưng một nửa địa chỉ tra được lại trùng khớp với địa chỉ của một người gửi email vào trong hòm thư của bà chủ.”

Tô Ánh Nguyệt gần như là phản bác theo bản năng: “Sao có thể?”

Đây là hòm thư cá nhân của cô, ngoại trừ Lục Thời Sơ và An Hạ gửi email đến cho cô, ngay cả thư rác cũng không có.

Nam Sơn liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt, sau đó lại nhìn về phía Trần Minh Tân.

Ánh mắt anh ta nhìn Tô Ánh Nguyệt, không thể nghi ngờ chính là đang hoài nghi cô.

Tô Ánh Nguyệt rời khỏi cái ôm của Trần Minh Tân, bước lên trước hỏi: “Anh nói cho tôi biết, là giống với địa chỉ của người nào?”

“Việc này.” Người kia trực tiếp đưa cho cô xem.

Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt rơi xuống tên người gửi email, bởi vì quá mức kinh ngạc, đồng tử đột nhiên co rụt lại, giữa hai đầu lông mày cũng nhíu chặt lại.

Một lát sau, cô nói: “Không thể nào, anh Thời Sơ là bạn tốt của tôi, từ khi sinh ra tôi đã quen anh ấy, nhà họ Lục có truyền thống y học, hai năm trước anh ấy du học từ nước ngoài trở về lập tức tiếp nhận bệnh viện trong nhà, không thể nào lại có liên quan đến Grissy.”

Nam Sơn nghe vậy, cười lạnh một tiếng nói: “Được, cô tin tưởng ngài Lục, từ khi hai người sinh ra đã quen nhau, tình cảm của hai người sâu nặng, nên cô cùng anh ta trong ngoài cấu kết muốn hại chết ông chủ, cướp đi tập đoàn LK, điều này cũng không phải không thể.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui