Ông Xã Thần Bí

Tô Ánh Nguyệt đứng ngay gần cửa nhìn Trần Minh Tân tròn một phút, nhưng không thấy anh nhìn sang bên này.

Cô đành phải đưa tay gõ cửa một cái, dùng cách này để Trần Minh Tân chú ý tới cô đang ở cửa.

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên lanh lảnh, cuối cùng Trần Minh Tân cũng quay đầu nhìn qua bên này.

"Ăn cơm rồi à?" Trần Minh Tân chỉ nhìn cô một cái, nói mấy chữ này xong lại tiếp tục cúi đầu.

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, đi về phía anh: "Ừm, cơm đã làm xong, anh mới từ viện điều dưỡng về, đừng có vội bận rộn với công việc như vậy..."

Cô thật sự lo cho anh, nếu lại như trước một lần nữa, cô chắc chắn không thể chịu đựng được.

Trần Minh Tân không để ý đến cô, anh tập trung tinh thần vào máy tính, một lát sau, anh ngẩng đầu lên thấy Tô Ánh Nguyệt còn ở trước mặt thì khẽ nhíu mày nói: "Sao em không đi ăn cơm trước?"

Tô Ánh Nguyệt mở miệng, đang định nói gì đó thì Trần Minh Tân đứng dậy, gập máy tính xách tay lại, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ: "Anh có việc bận, em đi ăn cơm trước đi."

Nói xong, anh vòng qua bàn làm việc đi đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt, nắm tay cô xuống lầu.

Nỗi ưu phiền trong lòng Tô Ánh Nguyệt lập tức tan biến.

Đúng là nói một đằng làm một nẻo, mặc dù vừa rồi giọng nói của anh giống như hơi ghét bỏ cô còn đứng ở đấy nhưng thật ra là anh không muốn để cho cô đợi mà thôi.

...

Trong khoảng thời gian này, Tô Ánh Nguyệt không có ngày nào ăn ngon miệng và ngủ say giấc cả, mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi.

Ban đầu sợ không tìm được thuốc giải, sau đó lại sợ Trần Minh Tân không tỉnh lại.

Hiện tại, rốt cục Trần Minh Tân đã ổn.

Tô Ánh Nguyệt đang ăn cơm, khi vừa ngồi vào bàn ăn cô đã cảm thấy rất ngon miệng.

Trần Minh Tân ngồi đối diện cô, anh vừa ăn một miếng thì mở miệng hỏi: "Đây là em làm?"

"Ừm." Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, mắt sáng lên.

Vậy mà Trần Minh Tân có thể nhận ra đây là cô làm.

Nhận được câu trả lời khẳng định của Tô Ánh Nguyệt, khóe môi Trần Minh Tân khẽ nhếch lên, vẻ mặt tươi cười: "Không tệ."

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, nhịn không được bật cười.

Nhớ lại đúng là hơi khó tin, hơn hai năm trước, ngay cả rửa bát cô cũng không làm, hiện tại đồ ăn hàng ngày cũng không thể gây khó khăn cho cô được.

Hai người cùng ăn cơm trong nhà mặc dù rất tốt, thế nhưng Trần Mộc Tây không ở nhà, Tô Ánh Nguyệt luôn cảm thấy như thiếu cái gì đó.

Nghĩ vậy, Tô Ánh Nguyệt nói: "Ăn cơm xong chúng ta đi đón Mộc Tây về đi, thật sự đã nhiều ngày rồi em chưa gặp con."

Cô cứ nghĩ rằng Trần Minh Tân sẽ đồng ý không chút do dự, kết quả là anh chỉ nói không mặn không nhạt: "Mới năm ngày thôi mà."

Tô Ánh Nguyệt thấy vẻ mặt không để ý của anh, không nhịn được thì thầm trong lòng một câu: Năm ngày này đối với cô mà nói, chính là một ngày dài bằng một năm.

Trần Minh Tân thấy cô cúi đầu, dùng đũa chọc cơm trong bát không hề ăn, tưởng là cô không vui, nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai đi đón, hôm nay em nghỉ ngơi cho tốt đi."

Anh nhìn thấy quầng thâm trên mắt Tô Ánh Nguyệt, biết cô mấy ngày nay ngủ không ngon giấc.

Tô Ánh Nguyệt vô cùng nhớ Trần Mộc Tây, nhưng Trần Minh Tân đã nói như vậy, cô cũng chỉ biết gật đầu.

...

Buổi chiều, Tô Ánh Nguyệt về phòng tắm rửa một cái rồi chui lên giường, ngủ mê man quên cả trời đất.

Cô chính là bị Trần Minh Tân giày vò nên mới tỉnh.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm giác có người đè lên cô, làm cô thấy hơi khó thở.

Cô mơ hồ mở mắt ra, đối diện là đôi mắt đen đang bùng cháy của Trần Minh Tân.

"Trần..."

Đến cả tên của anh cô còn chưa kịp gọi xong, thì đã bị động tác của anh cắt ngang.

Sau đó, cô không thể nói nổi một câu đầy đủ.

Đến khi mọi thứ kết thúc, cô lười biếng nằm trong ngực Trần Minh Tân, đẩy anh: "Người anh nóng quá, lui ra một chút."

Trần Minh Tân không lùi mà tiến tới: "Thế nhưng người em rất lạnh."

Nói xong, anh lại ôm lấy cả người cô.

Tô Ánh Nguyệt đành phải chấp nhận số phận nhắm hai mắt lại, coi như giả chết.

Quả nhiên, đêm qua Tô Ánh Nguyệt khuya mới ngủ, nhưng khó hiểu là, sáng hôm sau thức dậy, tinh thần của cô lại rất tốt.

"Suy nghĩ cái gì vậy, vẻ mặt như thế này?" Giọng nói Trần Minh Tân bất ngờ từ phía sau cô truyền đến.

Tô Ánh Nguyệt giật mình, vừa quay đầu là đụng vào cái cằm của anh.

Trần Minh Tân đứng ở sau lưng cô, nghiêng đầu sang nhìn cô, nhưng bởi vì anh cao hơn cô rất nhiều, Tô Ánh Nguyệt giật mình quay đầu nhầm hướng nên đụng vào cằm của anh.

Trần Minh Tân đau hít một hơi: "Định mưu sát chồng mình à?"

Câu: “Anh có đau không?” vừa đến bên miệng của Tô Ánh Nguyệt ngay lập tức nuốt ngược lại, cô đưa tay nhéo cằm anh, nhưng sợ anh đau nên cũng không nỡ mạnh tay, bất mãn nói: "Nếu em định mưu sát chồng mình thì không cần dùng đến phương pháp này."

Trần Minh Tân bất ngờ ôm eo cô, giọng nói mang theo ý cười: "Ừm, hoàn toàn chính xác..."

Tô Ánh Nguyệt hiểu ý, đưa tay ra muốn ngăn chặn những hành động tiếp theo của Trần Minh Tân: "Thời gian không còn sớm, anh đã đồng ý với em hôm nay đi đón Mộc Tây về, anh mau dừng lại."

Tay của Trần Minh Tân bị Tô Ánh Nguyệt bắt lấy, không hài lòng giương mắt liếc cô, giọng nói pha chút lưu manh: "Em bảo dừng lại? Có thể sao?"

Tô Ánh Nguyệt nhìn anh chết lặng, có thể nói lý lẽ được sao?

Mà Trần Minh Tân dùng sự thực cho cô biết, anh không có khả năng nói lý lẽ với cô.

Một giờ sau, Tô Ánh Nguyệt mặt không cảm xúc ngồi trên giường, mặc cho Trần Minh Tân mặc quần áo cho mình.

Ngược lại Trần Minh Tân tâm trạng lại rất tốt, vẻ mặt luôn tươi cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui