Ông Xã Thần Bí

Tô Ánh Nguyệt đau đớn nghiến chặt răng, quả nhiên là nói dối thì phải trả giá mà.

Cô biết trong lòng Trần Minh Tân tự trách, nhưng mà lúc đó rõ ràng là cô tự mình muốn đi chặn cho Lục Thời Sơ thôi, Trần Minh Tân cũng không phải là cố ý, cho nên cô mới không muốn cho Trần Minh Tân nhìn thấy.

Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng kéo chăn đắp lên người mình.

Sau đó, cô đưa ánh mắt cảnh giác nhìn Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân cũng không để ý đến hành động của cô, anh khẽ trầm mặc một hồi rồi mới lên tiếng nói.

Thanh âm của anh có chút khó khăn, anh nhẹ giọng hỏi: “Đau lắm hả?”

“Không động vào thì được…” Tô Ánh Nguyệt lẩm bẩm.

Trần Minh Tân rũ mắt xuống, che giấu đi cảm xúc trong đôi con ngươi đen láy, anh quay người đi lấy thuốc mỡ để ở bên cạnh tới, đứng ở bên cạnh giường.

Tô Ánh Nguyệt che mình vô cùng chặt chẽ, chỉ để lộ cái đầu ở bên ngoài, đôi con ngươi long lanh như nước đang nhìn chằm chằm vào anh.

Trần Minh Tân khẽ nhấc tay lên, sau đó lại thu lại.

Anh ngước mí mắt lên, đôi con mắt trầm tĩnh nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Kéo chăn ra một chút, anh thoa thuốc cho em.”

“Không…em tự làm được.”

Tô Ánh Nguyệt vốn định nói ‘không cần đâu’, nhưng cô đích thực là có chút đau, hơn nữa nếu cô nói không thoa thuốc thì Trần Minh Tân chắc hẳn sẽ không buông xuôi đâu.

“Anh giúp em.” Trong ngữ khí của Trần Minh Tân có chất chứa một tia cố chấp, thần sắc nghiêm túc dị thường.

Lời từ chối của Tô Ánh Nguyệt không thể nào thốt ra khỏi miệng nữa, cô cắn môi, nhẹ nhàng kéo chăn xuống một chút, kéo đến vị trí miếng da xanh tím đó lộ ra, rồi quay đầu qua hướng khác không nhìn anh nữa.

Trần Minh Tân ngồi xuống bên cạnh giường, ánh mắt rơi trên làn da đang lộ ra của cô, cổ họng khẽ thắt lại, nhưng khi ánh mắt tiếp xúc đến làn da xanh tím của cô, anh liền cau mày, tạp niệm trong lòng cũng biến mất.

Tô Ánh Nguyệt cảm giác trên làn da mình xuất hiện chút lành lạnh, bất giác quay đầu lại nhìn Trần Minh Tân.

Anh rũ mắt xuống, bên trên đó là thần sắc chuyên chú của anh.

Tô Ánh Nguyệt nhìn anh chưa đến vài giây thì Trần Minh Tân đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt chuẩn xác nhìn vào đôi mắt cô, thanh âm có chút trầm: “Đừng nhìn anh nữa.”

Tô Ánh Nguyệt mở to mắt, nhìn thì sao chứ?

Sau đó cô cảm thấy lực đạo nơi ngón tay anh có chút lớn.

Tô Ánh Nguyệt đột nhiên hiểu ra cái gì đó, cô dứt khoác nhắm mắt lại.

Nhưng mà, sau khi nhắm mắt lại thì cảm quan lại càng thêm nhạy bén.

Áp lực từ ngón tay của Trần Minh Tân rất nhẹ, khiến cô cảm thấy hơi hơi đau, trong đó còn xen lẫn với một chút ngứa, làn da cô lúc này đã xuất hiện lên một tầng da gà nhỏ nhẹ.

Tim của cô cũng bất tri bất giác mà đập nhanh hơn.

Cuối cùng, ngón tay của Trần Minh Tân khẽ khựng lại một chút, rồi rời đi.

Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt thở phào một hơi, lúc định mở mắt ra thì cô liền cảm thấy có một luồng khí nóng xông đến, cô tức tốc mở mắt ra, thì xuất hiện ngay trước mắt chính là khuôn mặt anh tuấn đang gần trong gang tấc của Trần Minh Tân.

Anh khẽ nhắm mắt lại và hôn lên môi cô, quyến luyến và dịu dàng, khiến Tô Ánh Nguyệt không nỡ đẩy anh ra.

Anh càng hôn càng sâu, một tay chống lên giường để mình không tới nỗi đè ép trên cơ thể của Tô Ánh Nguyệt, một tay khác thì đặt sau gáy cô, giữ chặt cô lại.

Lúc Tô Ánh Nguyệt đưa tay ôm lấy Trần Minh Tân, Trần Minh Tân đột nhiên khẽ nhấc cơ thể lên, rời khỏi đôi môi của cô.

Anh khẽ thở hổn hển, nhìn thần sắc mê ly mà lại lộ ra một tia không hiểu của Tô Ánh Nguyệt, anh lại nhịn không được mà hôn lên môi cô một cái, sau đó thấp giọng nói: “Lễ phục hôm nay của em rất đẹp.”

Một câu kỳ lạ không có lý do này của anh khiến cho khuôn mặt của Tô Ánh Nguyệt lộ ra một tia nghi hoặc.

Trần Minh Tân nói xong thì lại cúi đầu tiếp tục hôn, thanh âm của anh hàm hồ không được rõ ràng: “Có rất nhiều đàn ông đều đang nhìn em.”

Trong ngữ khí còn mang theo một tia bất mãn không dễ phát giác.

“Anh…ưm…” Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc há miệng, vừa định hỏi lời mà mình nghĩ trong lòng ra, nhưng lại bị Trần Minh Tân hôn lên môi nữa.

Tô Ánh Nguyệt mơ mơ hồ hồ mà nghĩ, Trần Minh Tân mỗi lần đi ra ngoài đều có rất nhiều phụ nữ nhìn anh, vậy cô có phải là không được để cho anh ra ngoài nữa?

Mối quan hệ giữa hai người trong thời gian gần đây không ấm không nóng, không có thân mật qua cho lắm.

Càng huống hồ thời gian và địa điểm cũng đúng lúc rất thích hợp, Trần Minh Tân hôn vào môi cô, những chuyện tiếp theo đây xảy ra vô cùng tự nhiên.



Vào sáng sớm ngày hôm sau, Trần Minh Tân vẫn đang ngủ say cảm thấy bên dưới cằm mình có cái gì đó đang bò, cảm giác có chút ngứa ngứa nên tỉnh dậy.

Kết quả, anh vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Trần Mộc Tây đang nằm sấp ở bên giường, bàn tay nhỏ đang sờ tới sờ lui trên cằm của anh.

Nhìn thấy Trần Minh Tân tỉnh dậy, đôi con ngươi đen của Trần Mộc Tây sững sờ, sau đó bé thu tay lại, ngập ngừng kêu một tiếng: “Ba.”

Trần Minh Tân nhớ tối hôm qua Trần Mộc Tây ngủ ở phòng trẻ con ở đối diện, anh đưa tay nhéo má của bé, hỏi: “Sao qua đây vậy?”

Vẻ mặt Trần Mộc Tây lờ mờ: “Đi bộ qua đây ạ.”

Đối với câu trả lời đầy trẻ con của bé, Trần Minh Tân cũng chỉ gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa.

Xem ra, sự quan tâm của anh và Tô Ánh Nguyệt là dư thừa rồi, năng lực thích ứng của Trần Mộc Tây rất mạnh, lần đầu tiên ngủ một mình một phòng, sáng hôm sau thức dậy cũng không khóc lóc không la lối, còn có thể đến tìm bọn họ nữa.

Lúc Trần Minh Tân còn đang suy nghĩ, Trần Mộc Tây lại vươn tay tới sờ sờ cằm của Trần Minh Tân hai phát nữa, đôi mắt chớp chớp đầy hiếu kỳ, bé nói: “Ba ơi ở chỗ này, gai gai….”

“Đây là râu.” Trần Minh Tân nhàn nhạt giải thích.

Ngủ một đêm, trên cằm sẽ mọc râu mới, tay của Trần Mộc Tây rất mềm nên sờ vào sẽ cảm thấy gai gai đâm đâm.

“Râu.” Trần Mộc Tây gật đầu nhẩm lại một lần nữa.

Bây giờ bé vẫn đang trong thời kỳ học nói, lúc nghe thấy người khác nghiêm túc nói gì đó, thì sẽ theo bản năng lặp lại một lần nữa.

“Nhỏ tiếng chút, mẹ còn ngủ nữa đó, chúng ta đừng làm ồn mẹ, con về phòng trước đi, lát nữa ba qua đó đánh răng giúp con.” Trần Minh Tân vừa nói nhỏ vừa nói chậm cho Trần Mộc Tây nghe.

Trần Mộc Tây nghe xong, qua vài giây bé mới gật gật đầu.

Chỉ là, trên mặt bé vẫn còn chút mù tịt, hiển nhiên là bé vẫn chưa hoàn toàn tiếp thu xong lời của Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân cũng không giải thích nhiều nữa: “Được rồi, con mau về đi.”

“Ừm, con về…” Bé nhỏ tiếng nói một câu rồi quay người sải bước chân ngắn ngủn chạy đi.

Trần Minh Tân còn có thể nghe thấy tiếng bước chân nhỏ của bé giẫm trên mặt đất, phát ra những tiếng động không được vững vàng cho lắm.

Anh nghiêng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt vẫn đang nép trong lồng ngực mình ngủ say, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, rồi mới từ từ rút tay mình ra, động tác nhẹ nhàng bước xuống giường.

Anh biết tối hôm qua Tô Ánh Nguyệt mệt rồi, anh thậm chí còn không tắm trong phòng mà khoác quần áo lên vội vàng đi qua phòng của Trần Mộc Tây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui